3 giờ sáng, còi tập hợp khẩn cấp phá vỡ im lặng. Doãn Thiên ngồi bật dậy theo phản xạ, vừa định xoay người bước xuống giường thì bóng ai đó lóe lên trước mắt. Ninh Thành từ giường trên nhảy xuống, chỉ mặc quần lót đứng trước mặt cậu, quát, “Đừng nhúc nhích!”
Lúc này Doãn Thiên mới nhớ mình tạm thời đang là người tàn tật.
Ninh Thành nhanh chóng mặc đồ rằn ri, lúc này hầu hết các đội viên đã xách ba lô và súng ống chạy ra ngoài, cậu thì vẫn lải nhải trừng Doãn Thiên, dặn buổi sáng xịt thuốc giảm sưng, buổi trưa chườm nóng, chườm xong thì lấy rượu thuốc hoạt huyết tiêu viêm ra xoa bóp.
Doãn Thiên sợ cậu ra tập trung muộn, vội vàng đẩy cậu một cái, nói, “Tôi biết rồi cậu đi nhanh đi.” Ninh Thành ngó ra cửa, vừa chạy vừa nói, “Nếu không tự xoa bóp được thì chờ tối về tôi làm cho!”
Ninh Thành là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá, Doãn Thiên nghe thấy Lương Chính quát lên ở bên ngoài, “Ninh Thành! Làm cái gì thế?”
Cậu ngẩng đầu nhìn ván giường trên, chợt thấy đau lòng.
Ninh Thành xưa nay ưu tú, hai lần ra tập trung muộn đều là tại mình.
Cậu sờ mắt cá chân sưng vù, nhớ hôm qua trước khi tắt đèn, Ninh Thành ném chăn mền lên giường trên, đạp vào mép giường cậu nhảy lên, nửa người treo lủng lẳng nói, “Từ hôm nay trở đi, tôi ở trên cậu.”
Nhớ lại bộ dạng bỉ ổi đó của Ninh Thành, Doãn Thiên thấy hai má hơi nong nóng.
Mấy phút sau, bên ngoài yên tĩnh.
Lương Chính và Tần Nhạc đưa các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-trong-tieng-dan/171344/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.