Lạc Phong có thói quen không đeo lon quân hàm lúc tản bộ trong đại doanh nhà mình, vì thế khi Lương Chính tập hợp cả đội, các đội viên huấn luyện tuyển chọn đều tưởng hắn là thư ký của đội trưởng nào đó trong Liệp Ưng — Trẻ tuổi, khôi ngô, nói theo cách của Doãn Thiên thì là, trông còn đẹp hơn cái mặt nhìn như phẫu thuật thẩm mỹ của Ninh Thành.
Người đẹp như thế, không vào đội danh dự tam quân (lục quân, không quân, hải quân) mà lại vào đội đặc công, nguyên nhân có lẽ là do không cao tới 1 mét 8.
Vừa nghe Lạc Phong nói để Doãn Thiên và Ninh Thành cộng tác thì lông mày Lương Chính giật lên giật xuống, vội vàng giải thích hai đứa này một là mũi nhọn một là gà nhép, nhưng Lạc Phong cười bảo, “Tôi thấy đâu có hơn kém nhau mấy, cùng lắm thì… Tôi đếm xem nào, chênh lệch giữa tám múi cơ bụng và sáu múi cơ bụng mà thôi.”
Lương Chính sốt ruột, “Không được, chắc chắn Doãn Thiên sẽ làm vướng chân Ninh Thành.”
“Không được?” Lạc Phong tiếp tục cười, vẻ mặt chuyển sang lạnh lùng, “Cậu nói với tôi là không được? Ai không được? Hai đứa nó không được hay là cậu không được?”
Lương Chính giật mình, môi mím thành một đường thẳng.
Lạc Phong đảo mắt nhìn các đội viên vừa hô vừa khiêng khối gỗ, âm thanh rất nhẹ, nhưng lộ rõ sự uy nghiêm không thể chối cãi, “Không có lính mới gà nhép, chỉ có sĩ quan huấn luyện gà nhép, huấn luyện không tốt…”
Lương Chính nghiến răng ngắt lời, “Huấn luyện rất tốt!”
Lạc Phong lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-trong-tieng-dan/171332/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.