Doãn Thiên và Ninh Thành lại đi ăn một bữa lẩu, lần này gọi nước lẩu bơ đỏ siêu cay, loại chính cống Tứ Xuyên.
Sáng mai phải lên đường trở về đại doanh Liệp Ưng, chưa biết chừng buổi chiều sẽ bị Lạc Phong Lương Chính lùa tới sân huấn luyện. Giường chiếu là chuyện mạo hiểm, ngộ nhỡ chơi bời kích động quá, một thằng trật eo, một thằng đi hai hàng thì phiền.
Vì thế chi bằng đi ăn lẩu bơ nổi tiếng nhất Tứ Xuyên, dù sao cũng chẳng cần lo chỗ nào đó “bốc lửa”.
Hai người ăn rất hăng say, rời khỏi quán lẩu còn mua thêm đồ uống lạnh từ tiệm đồ ngọt bên cạnh, tới lúc hoàn toàn triệt tiêu được cảm giác cay xé dạ dày thì cũng đã 10 giờ tối.
Về viện an dưỡng, tình cờ lại gặp Quách Chiến và Chu Tiểu Cát tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, Chu Tiểu Cát đội tai chuột Mickey trên đầu, quân hàm đeo tay còn buộc thêm một quả bóng bay màu đỏ bự chảng.
Doãn Thiên cười nhạo, “Anh bạn trẻ này, Hoan Nhạc cốc vui không?”
Có lẽ Chu Tiểu Cát định nói “Vui lắm”, nhưng mở miệng ra lại ợ một cái cực kỳ vang dội.
Ninh Thành cười ha hả.
Chỉ có hả hê trước đau đớn của kẻ khác mới đáng cười hơn làm bẽ mặt tình địch thôi.
Chu Tiểu Cát đỏ mặt nói, “Vui lắm ạ! Em chưa bao giờ được đi đến chỗ nào vui thế!”
Doãn Thiên chợt cảm thấy xót xa.
Đứa nhóc lùn này đã 18 tuổi, nhưng chớ nói công viên vui chơi, có lẽ cả cung thiếu niên cũng chưa từng được đến.
Ninh Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-trong-tieng-dan/1650873/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.