Tần Nhạc băng bó sơ vết thương sau gáy cho Chu Tiểu Cát, Doãn Thiên trong lòng Ninh Thành lại vùng vẫy hỏi, “Sĩ quan, Gà con có sao không? Sao cậu ấy chưa tỉnh?”
Tần Nhạc lắc đầu đáp, “Nhìn trạng thái con ngươi thì không có gì bất thường, tình trạng cụ thể phải tới bệnh viện kiểm tra mới biết, hi vọng chỉ hôn mê thôi.”
Sau khi quay về đội, Lương Chính bố trí Chu Tiểu Cát và Doãn Thiên lên xe jeep, đích thân lái tới bệnh viện. Toàn bộ thành viên tổ 4 cũng đi theo, Quách Chiến nhẹ nhàng nắm tay Chu Tiểu Cát, khẽ trò chuyện cùng cậu.
Đêm đó, Chu Tiểu Cát mơ màng tỉnh dậy, câu đầu tiên sau khi mở mắt là, “Anh Thiên đâu! Anh Thiên đâu!”
Doãn Thiên lập tức ôm chặt lấy cậu, mạnh mẽ siết cậu vào lòng, run rẩy nói, “Anh đây! Anh không sao!”
Chu Tiểu Cát bật khóc, khóc không thành tiếng, liên tục nghẹn ngào nói xin lỗi, bờ vai vốn chẳng hề rộng rãi rung lên bần bật, khiến cậu càng có vẻ nhỏ gầy.
Tại khoảnh khắc trượt chân, ý nghĩ duy nhất trong cậu là tháo dây thừng, nhưng tốc độ rơi xuống quá nhanh, cậu chỉ nhớ ngón tay mình vừa chạm tới móc leo núi thì cơn đau kịch liệt truyền đến từ sau gáy, thế giới đột ngột tối sầm, trước khi mất ý thức, cậu nghe thấy một giọng nói sốt ruột hô lên — “Chết rồi, kéo cả anh Thiên của mày xuống rồi!”
Doãn Thiên lau nước mắt cho cậu, thể hiện mình chẳng bị làm sao hết, không nói tiếng nào về mỏm băng, chỉ nói rơi trúng một cái động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-trong-tieng-dan/1650866/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.