Khóe miệng Doãn Thiên giật một cái, khoát tay bảo, “Người anh em này, phiền lùi lại một bước.”
Ninh Thành không lùi.
Doãn Thiên nói tiếp, “Tôi định nhổm dậy. Cậu mà không lùi là tôi khó chắc sẽ không đụng vào tr*m cậu đâu nhé. Cậu nghĩ tr*m cậu cứng hay đầu tôi cứng? Chẳng may đụng mẻ tr*m cậu thì…”
“Thì cậu không cần tôi nữa à?” Ninh Thành tủi thân hỏi.
Doãn Thiên khó chống đỡ nhất là biểu cảm này của cậu, dù biết chỉ giả vờ, nhưng vẫn không thể không mềm lòng.
Đê tiện là giấy thông hành của kẻ đê tiện.
Nhan sắc là kịch độc của cẩu háo sắc.
Ninh Thành buồn thảm nhìn Doãn Thiên, hỏi lại, “Tr*m tôi bị đụng mẻ thì cậu không cần tôi nữa à?”
Doãn Thiên gào thét trong lòng: Ninh Thành cậu chín chắn tí được không? Rõ ràng cao hơn tôi 2 cm, rõ ràng tương lai sẽ có ngày đè tôi, cậu dựa vào đâu mà đi làm nũng tôi hả?
Ninh Thành chớp chớp mắt, Doãn Thiên tức khắc nói, “Cần! Mẻ cũng cần!”
Còn chẳng kịp tự hỏi làm sao mà tr*m mẻ được, có phải làm từ thạch cao đâu.
Ninh Thành nhoẻn cười rạng rỡ, oai phong lẫm liệt bảo, “Thế tôi không lùi đâu.”
“?”
“Cậu đụng đi!”
Đụng mẹ cậu ấy!
Doãn Thiên trượt ra ngoài, ngồi phắt dậy chửi, “Đệch! Không biết xấu hổ!”
Ninh Thành bĩu môi, “Tôi không biết xấu hổ chỗ nào?”
“Mẹ nhà cậu định áp tr*m vào mặt tôi à?” Doãn Thiên tức chết rồi.
Ninh Thành cười không đáp.
Doãn Thiên lại chửi, “Cậu là con gà cay độc!”
Ninh Thành dí đầu cậu, nhại giọng chửi, “Cậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-trong-tieng-dan/1650861/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.