Doãn Thiên sờ sờ chỗ bị hôn “Chụt” trên trán, há miệng nửa ngày mới lẩm bẩm, “Cậu trêu tôi!”
Ninh Thành khoác vai cậu, nở nụ cười vô hại, “Được mấy điểm?”
“Âm điểm!” Doãn Thiên dùng khuỷu tay thúc mạnh vào sườn Ninh Thành, chửi, “Cút đi!”
Ninh Thành bụm xương sườn, bị đau ngồi thụp xuống đất, “Đ*t!”
Doãn Thiên đá cánh tay cậu, hầm hừ, “Đừng có vờ vịt!”
“Không… Vờ…” Giọng Ninh Thành khàn khàn, khẽ ngước lên nói, “Mẹ kiếp cậu đánh thật à?”
Doãn Thiên định bảo “Đánh thật thì làm sao”, nhưng thấy sắc mặt cậu khó coi thì chột dạ, lúc này mới ngồi xuống theo, “Tôi đánh đau à?”
“Vớ vẩn!” Ninh Thành lườm cậu, “Cậu thử ăn một khuỷu tay của tôi xem?”
Doãn Thiên vươn móng vuốt, định chạm vào chỗ Ninh Thành đang che thì bị lườm cho rụt về.
Ninh Thành ngồi dưới đất rên rỉ, “Mẹ nó đau chết ông rồi.”
“Cậu…” Doãn Thiên nhận ra đúng là mình xuống tay quá nặng, đồng thời cũng thấy ấm ức quá, đành phải tiếp tục ngồi, nhỏ giọng nói, “Cậu kiên cường lắm cơ mà? Hồi trước đánh nhau, tôi đá vào ngực cậu còn bị bắn ngược lại cơ mà.”
“Bắn ngược lại? Cậu nghĩ tôi là đất nặn à?” Ninh Thành vừa nói vừa cười, ai ngờ đụng tới vết thương, thế là khom lưng té lăn xuống đất rên rỉ.
Doãn Thiên nhìn mà áy náy, bĩu môi, lúng túng giải thích, “Xin lỗi mà, lát nữa cậu hết đau thì cho cậu đánh lại tôi một cái.”
“Một cái còn khuya mới đủ.” Ninh Thành nằm trên đất nhìn cậu.
“Thế hai cái?” Doãn Thiên sờ sờ xương sườn.
Ninh Thành rên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-trong-tieng-dan/1650845/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.