Luôn ngỡ rằng, đô thị được gọi là “Thiên phủ chi thành” (thành phố thiênđường) - Thành Đô rất xa xôi. Khi tôi đến đây, mới hay rằng, kỳ thựckhoảng cách đó chẳng qua chỉ là một chặng non xanh nước biếc. Nơi đâycòn được gọi là Dung Thành, đó không phải mỹ nhân như hoa, xa tít tậntầng mây mịt mù; cũng chẳng phải là trăng sáng mênh mang, rơi tận sâuđáy nước trong vắt. Mà là một vùng khói lửa dịu mềm, lãng đãng trongnhững đường ngõ thơ mộng, chảy trôi trên đường Đàn Đài cổ kính, bao trùm trên những cầu mái xây mộng. Thời gian của Thành Đô sẽ không quay cuồng ca múa, mà nó lặng lẽ đậu trên từng cành cây, ngâm trong từng ly trà.Tôi là cô gái giản dị đó, nhàn tản dạo bước ở Thành Đô, cùng Thành Đô đi một đoạn tháng năm thơm nồng.
Khúc thứ nhất: Nếp cổ Cầm Đài
Ngồi trên một chiếc xe ngựa thời Hán, lần theo một làn điệu sinh động, hoặcđi theo một làn gió mát trong lành, là có thể đến được Cầm Đài của ThụcTrung. Đứng trên đường Cầm Đài mới phát hiện ra, tôi giống như một người lữ khách hiện đại nhớ nhà, mà quên mất mặc bộ Hán phục phấp phới. Màđường cũ Cầm Đài không phải là đường phố thời Hán, chỉ là thời đại ĐạiHán đã đánh rớt một phong cảnh, treo một bức cổ họa nơi đây.
Tôinghĩ, mưa khói của hơn hai nghìn năm trước trôi đi, cái còn lưu lại hẳnlà tinh túy nhân văn như thế nào? Thời gian hơn hai nghìn năm mài mòn,cái bị cất giấu hẳn là báu vật bút mực ra sao? Không có năm tháng xaxôi, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-tinh-lang-kiep-nay-binh-yen/31079/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.