Kỳ thực, kẻ thương tâm không phải cây cầu đá, cũng chẳng phải sóng xuân chảy dưới chân cầu, mà là danh sĩ cô độc đó. Bầu không sáng tỏ, vườn Thẩm thơ mộng, gió xuânxanh mát, cầu đá mát lạnh đều không mang đến bất cứ sự vấn vương ấm ápnào cho ông. Bạn chỉ cần đứng trên cầu một lát là có thể cảm nhận đượccảm giác tịch liêu đến rợn người mà ông đã từng thấy. Trên cây cầu đácủa vườn Thẩm, vị thi nhân đầu bạc đó làm thế nào để khắc cốt ghi tâmhồi tưởng lại giai nhân trong gương năm đó, làm thế nào để đợi chờ mộtcách cô quạnh hồn thơm đã đi xa đó?
Chính là như một chú hạc côlẻ, đợi chờ bốn mùa nóng lạnh luân hồi, đợi chờ thời gian đổi thay ngàytháng, không chịu rời đi. Khi bạn đến Cô Hạc Hiên, bạn sẽ hiểu, phải cótòa hiên đình u nhã thanh cảnh như thế, mới có thể là chốn nghỉ ngơi cho linh hồn cô độc, cao ngạo của người cao sĩ ấy. Gió mây nhân gian biếnảo, nơi đây hoa soi bóng nước, người thi sĩ yêu nước phóng khoáng mà biai đó, thân ở giang hồ, lòng hướng giang sơn, tình thuộc vườn Thẩm.
Ông là chú hạc cô lẻ, bị khói súng lịch sử thiêu cháy, bị vận mệnh tàn khốc bỏ rơi, chỉ có quay về vườn Thẩm, mới có thể tẩy rửa sạch sẽ tấm thânmệt mỏi phong trần, ngắm bóng dáng cô độc gẩy đàn, ngâm vịnh tuyệt xướng thiên cổ. Bạn là du khách ghé qua Cô Hạc Hiên, trong tiếng đàn dìu dặt, giữa vần thơ sinh động, có lẽ có thể hiểu rõ hơn tâm sự của ông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-tinh-lang-kiep-nay-binh-yen/31077/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.