Chương trước
Chương sau
Tiết tử
Ngày lễ tốt nghiệp đại học của Thạch Gia Y hôm ấy, bầu trời Bắc Kinh tựa như có thể cảm nhận được cảm xúc của người ta vậy, mưa tầm tã từ sáng đến tối, sau khi ăn bữa chia tay với các bạn trong lớp xong, mọi người lại dầm mưa chạy sang quán KTV bên cạnh, lớp trưởng đập ví tiền lên quầy, tràn đầy tự tin nói muốn bao phòng cả đêm.
Tối hôm đó mọi người uống say bét nhè, hát đến khản cổ. Thạch Gia Y đá bay nam sinh đang gào khóc đến tê tâm liệt phế đi, chọn một bài đã rất nhiều năm cô không dám hát -《Tôi Hận Tôi Chung Tình》, hát rồi nước mắt cũng tuôn rơi.
Em họ Thái Kỳ đến đón cô: “Được đấy bà chị, bọn họ nói chị hát tiếng Quảng như người Quảng Đông luôn, giấu tài nha.”
“Bạn trai chị là người Hong Kong, bài hát này là anh ấy dạy chị từng chữ từng chữ một, nhưng chị không tìm thấy anh ấy nữa rồi.” Nói xong Thạch Gia Y lại khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Hôm nay uống rượu gì thế? Mắt cay vậy.”
Thái Kỳ liếc nhìn, này là thật sự đau lòng rồi, bèn vội vàng dỗ cô: “Đi rồi thì tìm lại, chị là ai kia chứ, chị là Gia gia dũng cảm tiến về phía trước nha.”
Kỳ nghỉ tiết Thanh Minh năm 2013, Thái Kỳ cùng Thạch Gia Y ngồi chuyến bay thẳng đến Hong Kong, Thái Kỳ bày tỏ: “Nhìn ngày chọn kìa, người rõ chuyện thì biết chị đi tìm mối tình đầu, người không biết còn tưởng là chị đi viếng mộ đấy.”
Thạch Gia Y thầm nghĩ, thì mang theo tâm trạng viếng mộ mà đi còn gì! Thái Kỳ bảo Thạch Gia Y kể lại câu chuyện của cô và vị người Hong Kong kia, Thạch Gia Y suy nghĩ hồi lâu, tràn đầy ý tứ sâu xa mà nói với Thái Kỳ: “Hồi bé cứ luôn muốn nhanh nhanh lớn lên, cảm thấy lớn lên rồi là có thể ngày ngày ở bên anh ấy, nhưng đợi đến khi lớn lên rồi chị mới nhận ra, lúc còn nhỏ vẫn là hạnh phúc nhất, ít nhất còn có thể gặp được anh ấy.”
1.
Vào ngày chuyển giao Hong Kong 1/7/1997, Thạch Gia Y bị mẹ đánh đòn. Vì cô lẻn ra ngoài xem bắn pháo hoa nên mẹ Thạch quên mang chìa khoá đi làm về bấm chuông không ai mở cửa, chỉ có thể trèo tường vào sân, kết quả giẫm hỏng đôi giày cao gót mới. Thạch Gia Y bảy tuổi bị đánh đến khóc thét, từ đó cũng có ám ảnh tâm lý với Hong Kong luôn. 
Bởi vì cơ chế hợp tác Bắc Kinh – Hong Kong được thành lập nên giao thương giữa đại lục và Hong Kong bước sang một giai đoạn mới, cha Thạch từ bỏ chức vụ nhàn hạ trong Cục văn hoá, cùng bạn làm về buôn bán hàng chuyển cảng, qua lại Hong Kong nhiều rồi cũng quen được một ông chủ Hong Kong.
Thạch Gia Y vẫn còn nhớ năm 2000 thành phố Bắc Kinh cực kỳ lạnh, tuyết lớn rơi mấy ngày không tan, cô suốt ngày quấn lấy đòi cha Thạch đưa đi sân băng Thập Sát Hải, nhưng cha Thạch vẫn luôn không có thời gian, sau đó để dỗ cô, ông đã đưa cô đến khách sạn Bắc Kinh. Đó là lần đầu tiên Thạch Gia Y bước vào khách sạn Bắc Kinh tráng lệ, cũng là lần đầu tiên cô gặp được một chàng thiếu niên đẹp trai khác hẳn với đám trai hư trong ngõ.
Hôm ấy cô gặp rất nhiều chú bác không quen, nhưng cô chỉ nhớ Hoắc Cảnh Trừng đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, đôi má trắng nõn lại trầm mặc ít nói kia. Cha Thạch nói anh từ Hong Kong đến, bảo cô gọi anh là anh Cảnh Trừng, cô vừa nghe thấy hai từ Hong Kong liền bất giác sờ sờ mông mình, mà chàng thiếu niên môi đỏ răng trắng cũng từ chối gọi cô là em gái Gia Y. 
Lúc họ bàn chuyện làm ăn, bác Hoắc bảo cô đưa Hoắc Cảnh Trừng đi thăm Thiên An Môn, Thạch Gia Y nhân cơ hội lẻn đến sân băng Thập Sát Hải. Cô bé Bắc Kinh mười tuổi nhảy lên xe bus, thiếu niên Hong Kong mười bốn tuổi im lặng theo sau.
Thạch Gia Y đút tiền giúp anh, ngửa cổ lên nháy mắt với người đi phía sau: “Biết trượt băng không? Đảm bảo còn vui hơn đi Thiên An Môn.”
Hoắc Cảnh Trừng nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, mặt tràn đầy vẻ mờ mịt: “Anh nghe không hiểu em đang nói gì.”
Thạch Gia Y chớp mắt gãi gãi đầu, vẻ mặt còn bối rối hơn cả anh, anh nói tiếng gì vậy?
Kết quả chính là, rào cản ngôn ngữ, không có cách nào giao lưu.
******
Im lặng cả một đường, đến khi tới Thập Sát Hải, cuối cùng cô bé nói nhiều Thạch Gia Y cũng không nhịn nổi nữa, cô hỏi thăm dò: “English?”
Hoắc Cảnh Trừng gật đầu.
Thạch Gia Y cười toe toét, lần đầu tiên muốn cảm ơn sự đau khổ trường kỳ từ người mẹ là giáo viên tiếng Anh, thế là cô liến thoắng lặp lại câu nói vừa rồi bằng tiếng Anh, Hoắc Cảnh Trừng lại gật đầu: “Được.”
“Con khỉ(1)? Ở đâu? Where?”
(1)Trong tiếng Quảng từ ‘được’ phát âm giống từ ‘con khỉ [猴]’. 
Hoắc Cảnh Trừng nhìn cô gái hoạt bát đang ngó nghiêng xung quanh ở trước mặt, khẽ cười, Thạch Gia Y sững sờ, chỉ cảm thấy anh trai này thật đẹp trai nha. 
Tối hôm đó Hoắc Cảnh Trừng lần đầu tiên đến phương bắc, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, lần đầu tiên trượt băng trở về khách sạn đã bị sốt cao, ngày hôm sau cha anh vội vàng đưa anh trở về Hong Kong. Cũng vì thế mà Thạch Gia Y bị cha Thạch phạt quỳ một tiếng, kể từ đó, mỗi khi nhắc đến Hong Kong, không chỉ mông mà cả đầu gối cũng đau.
Tối hôm ấy Thạch Gia Y đã ghi vào cuốn nhật ký bìa da cứng có chiếc ổ khóa nhỏ một dòng – Kẻ bất chấp đạo nghĩa giang hồ phản bội bạn bè Hoắc Cảnh Trừng, cẩn thận đừng để tiểu gia tôi bắt được anh.
Sau đó nửa năm sau, vào mùa hè nóng nực đến mức cô hận không thể ngày ngày ngậm kem đi ngủ kia, Hoắc Cảnh Trừng lại lần nữa xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.