Trưởng trấn đích thân đến nhà nói với A Mỗ: “Chị à, cho mượn Ngọc đến phủ em được không?” 
Lúc đó Thư Ngọc thức dậy không bao lâu, vừa rửa mặt xong. 
“Chú Ngải, có chuyện gì sao?” Thư Ngọc hỏi. 
Trưởng trấn nói: “Chuyện tốt. Một vị quan chức của sứ quán Pháp đến trấn Thanh Hà của chúng ta, xem ra cậu ta rất hứng thú với nơi này, là muốn đến đầu tư. Năm nay thật sự không phải một năm bình thường a, trấn Thanh Hà sắp phát đạt…” 
Thư Ngọc buồn bực: “Cần cháu làm việc gì sao?” 
Trưởng trấn vui tươi hớn hở đáp lời: “Chúng ta thiếu một người phiên dịch tiếng Pháp, cháu không phải biết tiếng Pháp sao? Đi một ngày nhé, tiền thù lao rất hậu hĩnh.” 
Thư Ngọc mở to mắt: “Khi nào cháu nói mình biết tiếng Pháp?” 
Trưởng trấn sửng sốt: “Tiểu thư Trình gia nói cháu biết nhiều ngôn ngữ.” 
Ánh mắt Thư Ngọc lạnh lùng: “Trình tiểu thư đã từng ra nước ngoài học tập, nói đến phiên dịch sao không tìm cô ta?” 
Trưởng trấn lau mồ hôi: “Ngọc à, Trình tiểu thư không biết nói tiếng Pháp đâu, bây giờ bảo chú đi đâu tìm người nói tiếng Pháp chứ? Ai da, trấn Thanh Hà này xong rồi…” 
Thư Ngọc không lên tiếng, vị đại tiểu thư kia muốn cô mất mặt, biết chắc cô có tình cảm đối với trấn Thanh Hà. 
“Khi nào vợ chồng đại sứ đến ạ?” 
Trưởng trấn sửng sốt: “Matthew tiên sinh đã đến trước, đang ngắm triển lãm tranh thêu thùa.” 
Gấp như vậy? Thư Ngọc nhíu mày: “Chúng ta mau đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408227/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.