Mới tờ mờ sáng, Thư Ngọc từ trong ổ chăn chui ra, bắt đầu thay quần áo.
Cô Mang bên gối bị tiếng động của cô đánh thức, anh nhíu mày, khàn giọng nói: “Em dậy sớm làm gì thế?”
Thư Ngọc bị một cánh tay anh kéo về ổ chăn, cô giãy dụa, từ lâu đã kiếm cớ xong, nói: “Hiệu sách muốn em đi giám định một bộ thư họa, người bán hẹn lúc này.”
Cô Mang bất mãn: “Người nào phô trương lớn vậy?”
Thư Ngọc đúng lúc tiến đến gần hôn lên trán anh: “Hầy, anh đừng hỏi nữa, chờ em làm xong đơn hàng này, nhận được một khoản lớn, đến lúc đó em sẽ khao anh.” Dứt lời cô nhảy xuống giường, mang một một bao vải nhỏ, lẹp xẹp bước ra cửa.
Cửa đóng lại “két” một tiếng, Cô Mang trở người muốn ngủ tiếp, tiếc rằng bên cạnh trống không, chẳng có cách nào thích ứng, cho nên làm thế nào anh cũng không ngủ được.
Sáng sớm, một biển người qua lại trong chợ, tiếng rao hàng to lớn và tiếng cò kè mặc cả cùng lúc vang lên, vô cùng náo nhiệt.
Thư Ngọc thay bộ quần áo vải thô, đội khăn trùm đầu, khuỷu tay xách một giỏ tre. Chiếc rổ dùng tấm vải màu xanh che lại, không thấy rõ bên trong là gì.
Bên cạnh, Hạ Tử Trì cũng mặc quần áo vải thô đang kéo một cái xe đẩy tay bằng gỗ, anh ta nghi ngờ hỏi Thư Ngọc: “Như thế này có thể trà trộn vào nhà của Trương cảnh ti ư?”
“Anh nói đi?” Thư Ngọc lạnh lùng liếc Hạ Tử Trì một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408178/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.