Tảng sáng ngày mới, ngoài cửa sổ nổi cơn mưa phùn. Không khí của sớm tinh mơ mang theo cảm giác mát lạnh ùa vào trong phòng từ cánh cửa sổ mở ra một nửa.
“Hắt xì ——” Thư Ngọc nằm bò trên khung cửa sổ, thình lình hắt hơi một cái.
Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác choàng lên vai cô, thoáng chốc còn có một lồng ngực rộng lớn ấm áp.
“Sao em dậy sớm thế?” Âm thanh của Cô Mang mang theo giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ.
Anh ôm lấy cô, từ cánh cửa sổ chằng chịt dây thường xuân nhìn ra: “Bên ngoài có gì đẹp?” Trong cơn mưa lất phất, non sông tươi đẹp gần xa mạ lên một lớp bụi, thật sự không tính là cảnh đẹp.
Cô nghiêng người, cười nói: “Bồng Tễ Viên không có nhiều ngày mưa lắm, cảnh sắc thế này rất hiếm gặp.” Nói xong cô theo bản năng dựa sát vào lồng ngực ấm áp của anh.
Anh bật cười: “Ở London còn chưa thấy đủ mưa bụi sao?”
Cô lắc đầu: “Khi ông nội đưa em tới đây lần đầu tiên cũng là vào thời tiết thế này.” Dừng một chút, cô nói tiếp, “Thời điểm ấy, còn có ba mẹ em tới cùng.”
Khi đó cô còn bé, ba mẹ khỏe mạnh, vui sướng đi cùng người nhà đến đây nghỉ hè. Ai ngờ cùng năm đó, ba mẹ đều qua đời bởi một vụ tai nạn, còn cô thì được bà vú mang về trấn Thanh Hà ngay trong đêm.
Cho tới bây giờ, ngay cả hình dáng của ba mẹ cô cũng không nhớ rõ.
Anh im lặng, vừa muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408122/quyen-5-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.