“Ông ta không chịu!” Hàn Kình hùng hổ đi tới, “Tại sao hả? Ông ta là một thầy lang dạo, cho ông ta việc làm ăn hậu hĩnh thế này lại không chịu làm, còn cần cái gì chứ?” 
Cô Mang ngồi thảnh thơi trên sofa lật xem báo chí, không thèm nghe lời oán trách của Hàn Kình vào tai. 
Thư Ngọc cảm thấy lúc này thờ ơ là không ổn, vì thế cô trấn an tâm trạng của anh ta, bèn nói: “Liêu đại phu có nói lý do từ chối không?” 
Hàn Kình cười lạnh một tiếng: “Ông ta nói có việc quan trọng hơn cần giải quyết.” 
“Chuyện gì?” Thư Ngọc tò mò. 
“Một người bệnh.” Hàn Kình hậm hực đáp, “Lúc trước ông ta có nhận lời nhà người ta, phải xem bệnh cho con gái nhà họ.” 
Thư Ngọc khó hiểu: “Anh không thể đợi Liêu đại phu xem bệnh cho người ta xong rồi hẵng mời sau à? Đã có hẹn trước thì phải làm theo thứ tự chứ.” 
Hàn Kình bỗng dưng nở nụ cười: “Tôi không hề cảm thấy ông thầy lang dạo kia là người làm theo thứ tự. Cô có biết ánh mắt ông ta nhìn tôi giống như đang nhìn cái gì không?” 
“Gì thế?” Thư Ngọc theo bản năng hỏi ngay. 
“Vàng.” Hàn Kình hừ một tiếng, “Ông ta nhìn tôi, tựa như trông thấy một túi vàng lớn, đôi mắt biến thành màu xanh lá rồi.” 
Thư Ngọc: “…” 
“Ông ta muốn tiền. Nhìn cả thành Nam Kinh này, không ai có thể sánh bằng tôi, càng được hưởng nhiều lợi ích hơn.” Hàn Kình nhướng mày, “Nhưng ông ta không chút do dự từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408066/quyen-6-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.