Nhị công tử Hạ gia dạo này không tốt lắm, sắc mặt uể oải, trông rất tiều tụy.
Anh ta duy trì bộ dạng này khoảng một tháng rồi, thế nhưng bởi vì đại công tử Hạ gia trở về nhà mà càng tỏ vẻ nghiêm trọng hơn.
“Cả ngày chú trưng bộ mặt này cho ai xem hả?” Hạ Tử Huân hừ lạnh một tiếng, “Lẽ nào thật sự là vì tình mà bị tổn thương sao?”
Trả lời anh ta chính là chiếc dép do Hạ nhị công tử ném qua.
Hạ Tử Huân tránh được chiếc dép thứ nhất, nhưng không tránh được chiếc thứ hai.
Vì thế, cả Hạ trạch đều nghe được tiếng gào thét của đại công tử: “Hết thuốc chữa, quả thật hết thuốc chữa mà! Anh vắng nhà nửa năm, chú lại sa đọa thành ra thế này!”
Bộp. Chiếc dép thứ ba ném qua.
Hạ đại công tử đá cửa bỏ đi.
Song, xem quang cảnh của ngày hôm nay, bệnh tình của Hạ nhị công tử có chút chuyển biến tốt đẹp.
Bởi vì trong Hạ trạch có khách đến.
Người làm báo lại: “Nhị thiếu gia, người tới là một vị tiểu thư trẻ tuổi.”
Đôi mắt chán chường của Hạ Tử Trì chợt sáng lên, đợi đến khi nhìn thấy Thư Ngọc đi vào, ánh mắt anh ta tối sầm trở lại.
“Ồ,” Thư Ngọc nhướn mày, “Anh cho là ai tới hả?”
Hạ Tử Trì rụt bả vai, thu lại mấy phần bực dọc: “Bà Trương đưa cơm.”
Thư Ngọc “à” một tiếng thật dài: “Hóa ra anh lại dùng ánh mắt nhìn người yêu để nhìn nữ đầu bếp nhà các anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408001/quyen-8-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.