Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào người đang cuộn tròn trên ghế, phản chiếu thân hình gầy gò đơn bạc, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tô Khinh Ca đóng cửa lại nhẹ nhàng đi đến bên người Ôn Du, cúi thấp người, nhìn người kia đang nức nở vùi đầu vào khuỷa tay, Tô Khinh Ca chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Nàng giơ tay do dự một hồi, rốt cuộc cũng rơi vào lưng Ôn Du, nàng thì thào nói: "A Du, làm sao vậy?"
Nàng không bảo Ôn Du đừng khóc, bởi vì nàng biết ngày thường Ôn Du là một cô gái ẩn nhẫn, mọi cảm xúc dồn nén chồng chất dưới đáy lòng không thể phát tiết được, bây giờ rốt cuộc cũng có thể phát tiết được thì hãy để cho nàng phát tiết một chút đi.
Ôn Du không nói gì, chỉ là lắc đầu.
Tô Khinh Ca khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy ôm Ôn Du vào lòng, âu yếm mái tóc dài của Ôn Du, nhẹ giọng nói: "Không sao, khóc đi, mình sẽ ở bên cạnh cậu."
Giọng nói của Tô Khinh Ca nhẹ nhàng, vòng tay ấm áp dường như đã trở thành nơi tránh gió an toàn của Ôn Du, để cho trái tim phiêu bạc không nơi nương tựa của nàng dựa vào.
Cuối cùng, Ôn Du vươn một bàn tay ra, cẩn thận nắm chặt lấy áo sơ mi của Tô Khinh Ca.
"Chỉ một lúc... một lúc thôi..." Ôn Du vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.
Nhìn thấy bộ dáng thận trọng của nàng, Tô Khinh Ca không khỏi cong khoé môi lên, nhưng càng cảm thấy đau lòng nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-nhu-ca/1600041/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.