Edit: Ngân Nhi
“Bà cô ơi! Em sai rồi ạ!”
Trịnh Bồi Bồi đứng dậy, đang muốn chửi anh mấy câu, nhưng rượu vang ngấm chậm, đầu cô tự nhiên thấy choáng váng, người lảo đảo.
Lục Gia Diệp vội vàng đứng dậy đỡ cô.
“Đừng động vào tôi! Tránh ra!” cô đẩy anh.
Lục Gia Diệp sợ cô ngã xuống đất nên không dám bỏ tay ra.
Hai người giằng co nhau rồi cùng ngã xuống salon, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lại trở nên mờ ám.
cô uống rượu nên mặt đỏ hồng, ánh mắt mơ màng, người mềm nhũn trong vòng tay anh.
Tự dưng lại quên mất là mình đang định nói gì, quên luôn cả tức giận và bực bội trong người, cứ ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mắt Lục Gia Diệp nhìn vào đôi môi mềm của cô, nhớ lại hương vị của nó, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại cúi xuống hôn.
cô khẽ phát ra tiếng ậm ừ trong cổ họng, không chỉ không kháng cự mà ngược lại còn như đang hưởng thụ.
Lục Gia Diệp không giữ được bình tĩnh, lý trí hoàn toàn bị phá hủy không còn lại gì.
Hai người lăn từ trên ghế salon xuống mặt thảm…
Từng bước từng bước tìm tòi nhiều hơn, không thể dừng lại được, thuận theo tự nhiên thỏa mãn khát vọng từ sâu trong lòng mình.
Hôm sau, lúc tỉnh dậy trên giường, Trịnh Bồi Bồi thấy có một người đàn ông trần truồng nằm cạnh mình. À không, nếu miêu tả chính xác thì là cả hai người đều trần truồng, còn quấn lấy nhau nữa.
Đầu cô bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua.
cô có say nhưng vẫn chưa đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ngot-ngao-cua-anh-va-em/1266564/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.