Edit: Ngân Nhi
Hạ Quảng Vũ và Bành Linh ngày nào cũng bề bộn nhiều việc, nhất là Hạ Quảng Vũ.
Trước đây lúc con còn nhỏ, hai vợ chồng thường cố gắng hết sức giành chút thời gian cuối tuần để cả nhà ăn với nhau bữa cơm.
Dần dần con trai lớn lên, học nội trú trong trường, học đại học ở thành phố khác, đi du học… Càng ngày nó càng độc lập, số lần về nhà cũng ngày càng ít đi, hơi ấm bếp lửa cũng hầu như chẳng còn.
Có những lúc ngồi ăn cơm, Bành Linh không khỏi nghẹn ngào nói: “A Tuyển kết hôn cũng hơn hai năm rồi, đợi đến lúc nó có con rồi bế về nhà chơi, trong nhà chắc sẽ vui vẻ lắm.”
Hạ Quảng Vũ hừ một cái: “Đừng nhắc đến nó nữa, thằng con trai bất hiếu ngỗ ngược, tôi không có đứa con trai như nó!”
“Ông đừng có mà ương ngạnh, ông tưởng công việc có thể theo ông cả đời sao? Đến lúc ông nghỉ hưu rồi, mấy người bạn ông ai cũng ôm cháu trai cháu gái vui quên trời đất, còn ông thì chỉ ở nhà làm một lão già quái gở cô độc thôi.” Bành Linh tỏ vẻ ghét bỏ.
Hạ Quảng Vũ không hề nhượng bộ chút nào: “Nếu bà muốn lấy lòng chúng nó thì tôi sẽ không can ngăn, còn tôi thì mơ đi.”
“Tức là ông đang đợi chúng nó đến đây lấy lòng ông à?” Bành Linh hỏi.
Hạ Quảng Vũ tức giận trợn mắt: “Nó giỏi lắm rồi, chẳng coi lão già tôi ra gì, tôi mặc kệ nó ở bên ngoài thích làm gì thì làm!”
Bành Linh lắc đầu, chẳng thèm nói nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ngot-ngao-cua-anh-va-em/1266554/chuong-108-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.