Edit: Ngân Nhi
Cố Tư Ức vừa để điện thoại xuống thì Hạ Chi Tuyển đã dịch sang ngồi bên cạnh cô.
Cậu nói: “Để anh giảng lại cho em mấy bài em làm sai.”
Cố Tư Ức thầm nghĩ tốc độ của anh có nhanh quá không vậy? Mới nghỉ được một tí thôi mà, cái bánh ngọt còn chưa ăn xong huhu…
Mắt cô liếc nhìn bài làm của mình, có rất nhiều chỗ bị đánh dấu đỏ, là chỗ cô làm sai sao?
Vẻ mặt cô lập tức tỏ ra sầu não: “Sai nhiều vậy à…Em đã rất cố gắng rồi đấy…”
“không nhiều lắm, cũng đúng được gần 60% rồi.”
Cố Tư Ức: “…”
Còn chưa nổi 60% nữa, tức là vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, thế mà anh vẫn còn nói làkhông sai nhiều lắm?
“Bây giờ em làm sai thì anh mới biết vấn đề của em ở đâu, tiếp theo sẽ dễ dạy hơn.”
Cố Tư Ức không biết nói gì, chỉ đành gật đầu như gà mổ thóc.
Hạ Chi Tuyển giảng bài cho cô còn dễ hiểu hơn cả thầy giáo, không biết là vì một kèmmột, hay là vì giọng của anh quá hay…
Mỗi khi cậu giảng xong một bài, cô lại có cảm giác bừng tỉnh ngộ.
Nhưng cô không phải là một người có khả năng tập trung lâu, nghiêm túc nghe giảng được nửa tiếng đã là giới hạn của cô rồi, tâm trí lại bắt đầu bay đi đâu mất…
Ánh mắt rơi vào cái tay cầm bút của Hạ Chi Tuyển, tỉ mỉ ngắm nhìn các ngón tay thon dài trắng muốt kia, đẹp quá đi, đôi tay ấy có thể đánh đàn dương cầm đó…
Hạ Chi Tuyển gõ nhẹ hai cái lên bàn, nét mặt nghiêm nghị.
Cố Tư Ức hoàn hồn, lập tức ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ hơi rụt rè.
Hạ Chi Tuyển: “…”
Cậu không được tốt tính cho lắm, trước đây nếu dạy cho người khác cậu chỉ giảng nhiều nhất là hai lần thôi, nếu người ta mà không tập trung thì sẽ không bao giờ có lần sau.
Cho đến lúc này khi nhìn thấy dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ngot-ngao-cua-anh-va-em/1266494/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.