Edit: Ngân Nhi
không đợi Cố Tư Ức trả lời, Hạ Chi Tuyển đã cúp máy, trở về phòng thay quần áo.
Thay quần áo xong, cậu đeo balo, gọi xe rồi xuống nhà, đi ra cửa.
Đến cổng lớn, bảo vệ nhìn thấy cậu, nghĩ con trai của ông Hạ đêm hôm khuya khoắt còn đi đâu thế này?
Hạ Chi Tuyển nói: “Sáng mai cháu sợ tắc đường sẽ đến muộn nên tối nay về trường luôn.”
“Vậy à, thế cháu đã có xe đón chưa? Để chú gọi xe đưa cháu về trường nhé?” Bảo vệ cười nói.
“không cần đâu ạ, cháu gọi xe rồi.”
Xe đỗ bên ngoài khu, Hạ Chi Tuyển đi tới mở cửa bước lên.
Mở điện thoại xem giờ, đã mười một giờ rưỡi rồi, nửa tiếng nữa là sang ngày hôm sau.
Thế mà cậu lại bảo cô đi ra khỏi phòng vào lúc này…
Trong lòng Hạ Chi Tuyển thoáng hiện lên chút hối hận, nhưng nhanh chóng bị một nỗi khát vọng mãnh liệt áp chế.
Cậu mở wechat ra nhắn tin cho Cố Tư Ức: “anh ra khỏi nhà rồi.”
cô không nhắn lại, cậu lại gửi tin tiếp: “Khoảng 20 phút nữa anh tới.”
Ở bên kia Cố Tư Ức đang đau cả đầu, nếu là người khác thì cô sẽ chửi luôn là đồ thần kinh rồi tắt máy ngủ tiếp rồi.
Nhưng đó không phải người khác, đó là Hạ Chi Tuyển, là người duy nhất cho đến lúc này được cô đối xử khác biệt so với mọi người.
Cố Tư Ức mở đèn pin điện thoại ra, rón rén đi xuống giường, sợ thay quần áo gây tiếng động mạnh sẽ đánh thức bạn cùng phòng nên mặc nguyên đồ ngủ rồi khoác mộtcái áo rộng thùng thình bên ngoài, dạo này thời tiết có dấu hiệu hạ nhiệt, sợ nửa đêm ngồi trên tầng thượng gió thổi lạnh nên cô lại quấn thêm một cái khăn lông cừu nữa.
Cố Tư Ức nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, xuống tầng một.
Ở đây có nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ngot-ngao-cua-anh-va-em/1266474/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.