Sau tám năm, đêm đầu tiên trở về thành phố C, Tần Mạc mơ thấy Lolita.
Cô bé mặc chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc búi cao, thần thái hưng phấn, đứng sau tấm rèm cửa sổ màu trắng, mỉm cười nhìn anh.
Anh biết đó là giấc mơ, anh nhớ cô bé mà anh luôn lưu giữ trong ký ức ấy đã ra đi từ rất lâu rồi, nhưng nụ cười của cô ấy đẹp như vậy, anh khôngcầm lòng được mà đưa tay ra. Gió biển lồng lộng thổi tới, thổi tung máitóc của anh, tiếng cười khúc khích của cô ấy dường như vang lên trongtiếng sóng biển vỗ bờ, rồi lại bị sóng biển cuốn ra xa, anh túm chặt tấm rèm cửa, hình bóng của cô đã tan biến, tiếng cười lảnh lót như tiếngchuông vang vọng trong bầu không khí ẩm ướt bỗng nhiên ngừng bặt. Ngóntay anh chạm phải cánh cửa sổ đang khép chặt, nhìn thấy đường bờ biểncong cong sau lớp cửa kính, kéo dài tới tận chân trời. Trong tiếng sóngbiển rì rầm, dường như còn nghe thấy giọng hát của cô khe khẽ vang lênbên tai: “Khi nhớ anh, không kìm nén được một tiếng thở dài… chỉ làtiếng thở dài… chỉ là tiếng thở dài…”.
Tần Mạc bừng tỉnh dậy.Căn phòng tối om, anh bật ngọn đèn ở đầu giường, đốt một điếu thuốc,trong đốm lửa chập chờn, chuyện cũ lại ùa về. Lolita, cái tên giống vớitên của nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của Nabokov, anh nhớ lại,cô đã từng rất buồn rầu vì cái tên này, ầm ĩ đòi thay đổi nó, lý do làbởi vì cô linh cảm thấy vì cái tên này mà cô phải chịu lời nguyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-la-doa-hoa-hai-lan-no/3029265/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.