Mấy ngày sau, tôi lại lên wed kì lạ. Thực ra tôi đã chuẩn bị tâm lí sẵn phục vụ sự cô đơn lẻ loi nhưng không ngờ, đập vào mắt là cảnh tượng náo nhiệt trong phòng khách.
“Nhóc con, cho bọn anh xin lỗi. Mấy tuần nay có việc bận nên không thể đến.”Tôi thở phào một cái, cũng may bọn họ không làm sao, tuy vậy, lời nói và suy nghi rất bất đồng.
“Không sao, em cảm thấy yên tĩnh hẳn.”Không biết có phải lâu ngày không gặp không mà tính cách của bọn họ lại trở nên hiền dịu như vậy.
“Nhóc con cho anh xin lỗi, bởi vì bận quá nên lão đại không ăn uống đầy đủ, bị đau dạ dày phải nhập viện rồi.”Tôi hoảng hốt, chưa kịp suy nghĩ gì đã vội vàng hỏi:
“Thế anh ấy bây giờ thế nào rồi.”Đánh xong dòng chữ đó, tôi mới thấy kì lạ, tự hỏi sao mình phải hoảng hốt thế nhỉ? Anh ấy và tôi có quan hệ gì đâu. Tuy nhiên, tôi có thể tưởng tượng ra nụ cười tủm tỉm đầy nguy hiểm và mờ ám của Âu Dương Thiếu Gia qua câu nói:
“Yên tâm, lão đại khỏe lắm. Mấy hôm trước vừa gặp được ý trung nhân xong.”Không hiểu sao, cái từ “ý trung nhân” của Âu Dương thật khiến tôi ngứa mắt, nhưng anh ấy gặp được ý trung nhân cũng rất tốt, tại sao tôi lại tức giận vậy nhỉ? Mà tại sao tâm trạng hôm nay của tôi thất thường hơn mọi ngày vậy chứ? Tôi cười gượng, gõ vài dòng:
“Vậy sắp có đại tẩu rồi, cho em gửi lời chúc mừng anh ấy nhé.”Tôi không chờ ai trả lời nữa mà mệt mỏi tắt máy tính đi. Nằm lên trước giường rộng lớn, mềm mại, tôi nhìn lên trần nhà màu trắng, đột nhiên thấy đau lòng kì lạ, nhưng nguyên do từ đâu, tôi cũng chẳng biết nữa. Một lúc sau tôi ngủ quên, nhưng khi tỉnh dậy, tôi bất chợt giật mình khi thấy mình vừa khóc, đó là lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm tôi khóc mà chẳng biết nguyên do.
Sau vụ đó, tôi biệt tích mấy ngày khiến đám Vô Diệm đến gõ cửa nhà tôi liên miên, mở tập tin ra, tôi đã nhận thấy có mấy trăm tin nhắn hỏi thăm rồi.
Vô Diệm: “Nhóc con, em đi đâu vậy? Lão đại lo lắm đây.”Âu Dương thiếu gia: “Này, không sao chứ? Em bị ốm à?”Đệ Nhất Lạnh Lùng Boy: “Ay da, chẳng lẽ nhóc con nhà chúng ta ghen sao?”
……
Còn rất nhiều câu hỏi thăm khác nhưng tôi không hề muốn đọc, mọi chú ý của tôi dường như đều tập trung tại từ “ghen” kia. Không hiểu sao, từ đó lại đặc biệt thu hút tôi như vậy. Nhưng tôi căn bản không có ghen, chỉ là khi nghe lão đại có người mình thích, tôi hơi sốc một chút thôi, cũng hơi hoảng loạng một chút thôi. Trong tâm trí tôi giờ như một mớ tơ vò, rối loạn không tìm thấy nút thắt, khoog thể tìm thấy điểm mấu chốt, hoặc giống như một cái mê cung, đi lòng vòng mấy ngày cũng không thể tìm ra cái mình muốn tìm. Tôi không hề để ý, tự lúc nào, lão đại đã nhắn tin cho tôi.
“Em sao vậy? Mấy ngày nay đều không thấy em lên.”Tôi giật mình nhìn tin nhắn đầy quan tâm của lão đại, trong lòng có chút gì đó ấm ức. Tôi đột nhiên nhớ đến mấy câu hỏi thăm lúc trước của anh, phải chăng là một quá trình tập luyện để theo đuổi cô gái kia. Tôi nghĩ vậy, trong lòng chợt xuất hiện nỗi buồn kèm theo một trận đau âm ỉ kéo dài như bất tận. Tôi máy móc trả lời:
“Em không sao, mấy ngày nay hơi bận với có chút lười lên.”“Nghe nói anh tìm được người mình thích rồi.”Dường như anh có chút im lặng, có thể là sự bất ngờ, cũng có thể là sự chán ghét khi nghe tôi nhắc đến cuộc sống riêng tư của anh. Lão đại một hồi lâu sau mới trả lời:
“Ừ. Anh tìm được rồi nhưng không biết cô ấy có thích anh không?”Tôi có chút buồn cười, anh tốt như vậy, lại dịu dàng hiểu người như vậy, có cô gái nào không thích anh chứ. Chẳng qua, khi nhìn đến dòng chữ cứng ngắc trên màn hình máy tính, tôi thật sự muốn đánh tan mấy chữ đó ra, ý nghĩ này cũng khiến tôi một phen sợ hãi, hình như nhận được sự quan tâm của anh quen rồi, đột nhiên lại phải chia sẻ cho người khác khiến suy nghĩ của tôi trở nên ích kỉ, trong thâm tâm bài xích nó. Tôi cười khan trả lời:
“Vậy anh cố gắng lên nhé. Mà chị dâu tương lai chắc phải đẹp lắm.”Tôi chỉ hỏi cho có vậy thôi chứ không hề muốn biết người nào đó mà anh quan tâm như thế nào. Lão đại không biết tôi đang khó chịu, tôi cũng không muốn anh biết sự ích kỉ đó của tôi, nếu anh biết, có thể tình bạn mấy năm qua của chúng tôi sẽ biến mất mãi mãi.
“Cô ấy sao? Rất bình thường, tuy vậy không hiểu sao anh vẫn bị thu hút bới cô ấy.”Lần này hình như tôi muốn ghen thật rồi, thật không thể tin nổi một cô gái bình thường lại có thể được anh thích tới như vậy. Tôi không hề nhận ra cái thứ tình yêu trên mạng vớ vẫn mà tôi luôn coi thường lại đang quấn lấy tôi, quấn lấy số phận của tôi. Anh vẫn tiếp tục nói, tôi vẫn tiếp tục nhìn:
“Anh hi vọng, một ngày nào đó có thể trực tiếp đối diện nói với cô ấy: “anh thích em.” chứ không phải âm thầm quan tâm, gợi ý như lúc trước nữa.”Tôi thở dài, cố gắng không để cơn tức giận đập tan máy tính, nhanh chóng chạy ra phòng, mặc kệ tin nhắn của mọi người.
Ở với chị được một tuần, ngoài ăn, chơi và ngủ ra bà ấy không hề cho tôi làm bất cứ việc gì như hồi nhỏ nữa. Thực ra cũng một phần do có người giúp việc, một phần khác cho dù tôi lên đây được một tháng nhưng không cách nào cải thiện được sức khỏe tốt lên. Tôi thường chọn những nơi có không khí thoang mát để đến chơi nhưng hôm nay ngoại lệ bởi vì cái thứ gọi là nắm rõ đường trong lòng bàn tay hôm nay lại phản hệ tôi, khiến cho một con người nhỏ bé như tôi lạc lõng giữa nơi khá vắng. Cuối cùng, trời cao “thương xót” tôi, để tôi đâm sầm vào một một anh chàng điển trai nhất quanh đây.
Bình thường, trong truyện sẽ là 4 mắt nhìn nhau, sau đó nảy sinh tình cảm. Hoặc người kia xin lỗi, người này không chấp nhận rồi thành oan gia. Nhưng đây là thực tế a, không có cảnh lãng mạn như vậy đâu, nhất là đối với một đứa như tôi.
Tôi không dám nhìn người nào đó xui xẻo bị tôi đụng trúng, chỉ dám xin lỗi người ta:
“Xin lỗi chú, cháu không cố ý.”
“Chú?”
Hình như chú ấy có vẻ rất ngạc nhiên nên lặp lại. Tôi cũng chỉ biết gật đầu phụ họa, kèm theo câu nói lấy lòng.
“Giọng chú trẻ quá.”
Chú ấy nghiến răng to đến nỗi tôi dường như có thể nghe thấy rất rõ. Cảm thấy tình hình có vấn đề, tôi liền ngẩng mặt lên và kết quả, chính là suýt nữa thì giật mình lùi lại vài bước. Cái người mà tôi luôn tâm tâm niệm niệm là ông chú đó hóa ra lại là một chàng trai trẻ, khuôn mặt…ưa nhìn, vóc người cao lớn, chắc chắn tương lai sẽ làm ra chuyện lớn trong nghành giải trí. Tôi hít hơi một cái thật mạnh, nặn ra nụ cười tươi hết sức, nói:
“Anh đẹp trai, tôi không phải cố ý đâu…anh..anh đẹp trai thế nafy, chắc tấm lòng rất rộng lượng phải không?”
Mặc dù cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng trời ơi đất hỡi, tôi vẫn không nhịn được mà có chút run run, không biết anh ta cảm thấy thế nào nữa. Một người đang yên lành trẻ đẹp như thế lại bị tôi coi thành một ông chú già, ai mà chẳng tức giận. Qủa nhiên, anh chàng đó cười đểu nói.
“Tiếc rằng tôi đây không rộng lượng như thế.”
Tôi sợ hãi nhìn anh ta, bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười đều được tái hiện một cách chân thực qua đầu tôi, có khi nào tôi đụng phải xã hội đen không? Ai ngờ chưa kịp nói gì, anh ta đã kéo tôi đi nhanh vào một chỗ không người, phía sau là rất nhiều cô gái đuổi theo. Bị anh ta chèn ép đến không thở được, tôi nghiến răng chịu đựng.
“Cmn, đi tìm trường mà cũng gặp phải tình cảnh cẩu huyết hơn cả truyện thế này.”
Sau ngày hôm đó, chúng tôi cơ duyên tái hợp lại với nhau, anh ta hình như rất thích quấn lấy tôi, chỉ cần bước ra khỏi nhà sẽ thấy khuôn mặt đáng ăn đòn của anh ta. Đi ra công viên sẽ thấy bộ dáng dở hơi của anh ta,…Có lần tôi hỏi anh ta.
“Anh là ma hay sao mà đi đâu tôi cũng gặp anh thế?”
Anh ta nhăn nhở cười nói.
“Chẳng phải đó là duyên phận của chúng ta sao?”
Tôi liếc nhìn anh ta, buồn cười nói.
“Bạn học Phạm à, hình như bạn xem phim tình cảm nhiều quá rồi.”
Anh ta không nói gì, chỉ cười tủm tỉm mặc kệ lời châm chọc của tôi.
Bởi vì tháng sau nhập học, nên những ngày sau, tôi không ra ngoài nhiều nữa, lại làm con sâu gạo trong căn phòng đáng yêu của mình. Lần này tôi lại lao đầu vào một cuốn truyện khác, sau đó hậu quả chính là, lên mạng nhắn tin than thở với mấy người kia.
Vô Diệm: “Nhóc con, em thích tự tìm phiền phức đấy à?”
Âu Dương: “Em thật chẳng biết lo cho sức khỏe mình gì cả.”
Một lúc sau, không thấy ai nói gì, Thiên Hạ Đệ Nhất Lạnh Lùng Boy liền nhảy vào.
“Lão đại chuyển về đây ở rồi.”
Lập tức, tất cả đều out cả, còn lại mình tôi như đứa tự kỉ ở trong phòng khác. Tôi chán nản cũng out, sau đó vào diễn đàn truyện lướt qua, ai ngờ, vừa thấy tôi lên, một bạn tác giả khác đã la lên,
“A, ngươi đây rồi, mau vào bảng tin xem, ngươi giải nhất đó.”
Tôi giật mình vội vào bảng tin, sau đó không tin vào mắt mình. Thì ra cái truyện tôi viết trong lúc chán lại được nhiều người thích đến thế, xem ra trong tài khoản sắp có tiền rồi.
Ngày hôm sau lên trang wed kì lạ, chỉ thấy mấy người Vô Diệm đang chơi trò chơi, thấy tôi, bọn họ lại bỏ dở mấy cái kia, quay ra nói chuyện.
“Nhóc con, anh phát hiện từ khi em vào đây, lão đại không những chuyển về sống ở kí túc xá mà còn lên đây thường xuyên.”
Tôi: >0<
Âu Dương: “Đúng đúng, trước đây cậu ta rất lười vào nói chuyện.”
“Trước đây cũng rất nghiêm túc, không dùng mấy hình trẻ con.”
Thiên Hạ điềm tĩnh lên tiếng. Sao tôi cảm thấy chỉ cần không có lão đại, mấy người này lại bắt đầu nói xấu anh nhỉ.
“Các anh không sợ anh ấy đọc được sao?”Thiên Hạ cười to nói: “Không sao, cậu ta không có thói quen đọc lại đoạn hội thoại.”
Vừa dứt câu, một dòng chữ đẹp mắt hiện lên, vô cùng từ tốn, mà đối với tôi nó lại chói mắt đến kì lạ.
“Vậy sao?”