Cái cửa sổ to nhất trong phòng bệnh mở rộng hết cỡ, Mục Tuyết Y mặc cho gió lùa, bị bắt ngồi đây xua đi mùi khói thuốc trên tóc.
Nàng bọc áo khoác dày, cuộn thành cái trứng gà tròn trịa.
Từ mắt trở xuống đều vùi vào cổ áo, cả người chỉ dư lại cặp mắt tròn xoe và mái tóc xoăn dài phấp phới theo gió.
Lần trước hút thuốc bị Chu Chẩm Nguyệt phát hiện, nàng bị phạt đứng dưới máy thổi khí ở WC, chịu đựng thanh lọc ròng rã ba tiếng, mọi chuyện mới đâu vào nấy.
Bộ Chu Chẩm Nguyệt không biết đi tắm sẽ tẩy mùi nhanh hơn ư? Cô biết chứ.
Là cô cố ý phạt nàng, làm nàng ghi nhớ.
Mục Tuyết Y âm thầm thở dài.
Nàng biết nên cai thuốc, thế nhưng chỉ có người hút thuốc mới biết, thứ này căn bản không có cách nào cai nghiện hoàn toàn.
Có lẽ nhịn được một quãng thời gian, vài tháng, một hai năm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Chỉ cần kiểm soát liều lượng, không tổn thương cơ thể... Lén hút cũng chẳng sao.
Chu Chẩm Nguyệt như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hai chân bắt chéo bên giường, cười lạnh một tiếng.
"Đừng tưởng rằng tôi không biết em đang nghĩ gì."
"Ha ha..." Mục Tuyết Y cười gượng hai tiếng: "Thật không dám giấu giếm, em đang nghĩ..."
"... Khụ, kia, miếng đất ngay ngã tư phố thương mại trong trung tâm thành phố, chị vừa mua nó rồi đập vỡ mấy tòa nhà đang xây dựng dở dang có đúng không?"
Chu Chẩm Nguyệt ậm ừ: "Em muốn?"
Mục Tuyết Y gật đầu: "Muốn."
Chu Chẩm Nguyệt: "Ba tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-khong-tu-bo/865643/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.