* * * * * * * 
Rất nhiều năm trước, từ lúc bắt đầu gặp gỡ, dáng vẻ của cả hai khi ở bên nhau trông như thế nào? 
Mục Tuyết Y chợt phát hiện đã qua rất lâu rồi. 
Hơn bảy năm trước. 
Cho dù... có nhớ tới vài chi tiết vụn vặt cũng rất khó nắm giữ loại cảm giác đó. 
Chu Chẩm Nguyệt hôn lên gò má của nàng: "Em vẫn chưa ăn gì, tôi dẫn em vào tiệm cơm trong thị trấn ăn chút gì đó lót dạ được không?" 
Giọng điệu mềm mỏng, nhu hòa nhất trong những ngày qua. 
Mục Tuyết Y gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm." 
"Nhặt dù của em cất vào xe đi, chúng ta che chung dù cùng nhau đi, được chứ?" 
"Được." 
Mục Tuyết Y cầm gậy chống, cúi người nhặt chiếc dù rơi trên mặt đất. 
Chu Chẩm Nguyệt đưa tay về phía nàng: 
"Lại đây, sát bên tôi." 
Cô dừng một chút, chậm chạp nói. 
"... Bé con." 
Mục Tuyết Y sững sờ. 
Ký ức phủ đầy bụi sâu thẳm nơi đáy lòng, theo tiếng gọi "Bé con" phá kén xông ra, quay cuồng làm loạn ở trong đầu. 
Lần đầu tiên trông thấy Chu Chẩm Nguyệt, nàng chỉ là một cô sinh viên mới vừa tốt nghiệp. 
Lúc đó nàng trẻ tuổi lại ngây ngô, mặc một chiếc váy ngắn liền thân màu vàng kem, đeo cặp sách xanh da trời, bên tai tết một bím tóc xinh xinh nho nhỏ. 
Dây thắt bím có hình hoa cúc dại, rải rác trên vai cùng với những lọn tóc xoăn khác, tựa như một con sứa bé tí trong suốt đáng yêu lạc vào giữa đám rong biển. 
Ngày hôm ấy, nàng đang đợi Chu Chẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-khong-tu-bo/865629/chuong-97.html