Lần đầu tiên Mục Tuyết Y nhận thức được, nàng không xứng với Chu Chẩm Nguyệt. 
Trước đây nàng vẫn cảm thấy bốn chữ "Thân phận chênh lệch" chỉ là sản phẩm của những kẻ dung nhân tự nhiễu*. Mỗi người tồn tại trên thế giới này, dù có là ai đi chăng nữa thì đều là những người bình thường cần phải ăn và ngủ mà thôi. 
*Câu thành ngữ “Dung nhân tự nhiễu” có nghĩa là người tầm thường thì thích khuấy động mọi thứ lên và tự làm khó mình. "Thiên hạ bổn vô sự, dung nhân tự nhiễu chi vi phiền nhĩ" (Thiên hạ vốn là không có chuyện gì, người thường tự sinh ra chuyện, từ đó tự chuốc lấy ưu phiền). 
Nhưng hiện tại nàng chợt nhận ra. 
Hóa ra giữa người với người, thật sự có khoảng cách. 
Giống như mây và bùn, cá và chim hải âu. 
Trước khi gặp nàng, Chu Chẩm Nguyệt tận hưởng phong quang vô hạn, là người ngồi trên đỉnh cao của giới thượng lưu ở Ngạn Dương, hô mưa gọi gió, rung chuyển đất trời. Lông mày vừa nhíu là đã có thể dễ dàng đảo lộn sự ổn định và bấp bênh của toàn bộ khu thương mại. 
Nhưng kể từ khi nàng trói buộc đường sinh mệnh của Chu Chẩm Nguyệt và mình ở cùng nhau, cô bắt đầu bị phá huỷ. 
Càng phá hủy càng tan hoang. 
Ở đây lãng phí một năm tốt đẹp với một kẻ tàn phế như nàng. 
Vì cứu nàng, thân rơi vào hiểm cảnh. 
Bị một kẻ đầu óc thất thường mắng chửi cút đi. 
Bị nàng sản sinh ảo giác ném đồ vào người, làm tổn thương khuôn mặt. 
Ngồi trong gió tuyết, biết rõ cơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-khong-tu-bo/865611/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.