Nhận thấy Mục Như Tình đang tiến đến gần, Mục Tuyết Y vội nói với Chu Chẩm Nguyệt: "Là chị em." 
Chu Chẩm Nguyệt ngồi dậy ngay ngắn, đứng sang một bên, đội mũ rồi đeo khẩu trang. Lão Giang để cô đứng phía sau lưng, tận lực khiến cho cô không đáng chú ý. 
Mục Tuyết Y nhanh chóng nhận ra, lúc nãy khi bước vào bọn họ đã khóa trái cửa phòng. 
Nếu Mục Như Tình phát hiện cửa bị khóa trái, vậy thì hỏng bét. Dù sao... Chả có vị bác sĩ nào đến chẩn đoán bệnh mà lại khóa trái cửa phòng cả. 
Nhưng Mục Như Tình gần như đã ở tại cửa, nếu bây giờ mở ổ khóa, khó tránh sẽ phát ra âm thanh khiến nàng ta nghi ngờ. 
Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của Chung Uyển. 
"A Tình, cậu đi đâu vậy?" 
Nghe khoảng cách hẳn là ở đầu cầu thang. 
Tiếng bước chân của Mục Như Tình quả nhiên ngừng lại: "Tôi muốn đến phòng của Tuyết Y." 
Nàng ta dừng lại, trong giọng nói dường như mang theo ý cười mơ hồ: "Uyển Uyển, lâu lắm rồi cậu không gọi tôi là A Tình." 
Chung Uyển: "Tôi... tôi muốn nói chút chuyện với cậu." 
Mục Như Tình: "Chuyện gì?" 
Chung Uyển: "Tuần sau là đến sinh nhật tôi, không phải hai ngày trước cậu hỏi tôi muốn quà sinh nhật gì sao?" 
Mục Như Tình: "Cậu suy nghĩ kỹ rồi?" 
Chung Uyển: "Nghĩ kỹ." 
Mục Như Tình: "Tốt lắm, vậy chúng ta lên lầu, cậu nói cho tôi biết." 
Nghe tiếng bước chân ở cửa đã từ từ đi xa, Mục Tuyết Y mới thở phào một hơi. 
Lão Giang châm kim xong, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-khong-tu-bo/865579/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.