Nghe được câu "Đừng làm hỏng nó" của Chu Chẩm Nguyệt, Mục Tuyết Y sắp bật khóc lại bị cô chọc cười.
Nàng thấy Chu Chẩm Nguyệt vẫn còn vuốt ve chiếc khuy măng sét, bèn nói: "Làm hỏng rồi thì sao? Hỏng rồi em mua cái mới cho chị."
"Tôi có nhiều tiền như vậy cũng không dám lãng phí như em." Chu Chẩm Nguyệt kéo ống tay áo âu phục che lại: "Em không có bao nhiêu tiền nhưng cứ thích ba hoa."
Mục Tuyết Y gật đầu: "Đúng đó, người nghèo dám ba hoa. Nhưng người giàu thì không, bởi vì bọn họ thật sự có đủ khả năng chi trả."
Chu Chẩm Nguyệt cười nhạo: "Ý em muốn nói, câu vừa nãy chỉ là khoác lác?"
Mục Tuyết Y thản nhiên: "Đúng vậy."
Nàng mở hai tay ra: "Em xài hết sạch tiền rồi, nếu nó hỏng em cũng không mua nổi cái thứ hai."
Mục Tuyết Y da mặt dày thừa nhận, trái lại khiến cho Chu Chẩm Nguyệt không thể giận nàng.
Thậm chí...
Còn cảm thấy nàng dễ thương.
Vở kịch trên sân khấu sắp tới hồi kết, Mục Tuyết Y nhanh chóng rời khỏi phòng khách, lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình. Nàng quá kín đáo, những nhân viên khác cũng không biết được nàng trở về từ lúc nào.
...
Xem kịch xong, cách tiệc đêm vẫn còn một khoảng thời gian, Tống Kiệt cho bọn họ tự do di chuyển.
Cách đó không xa vừa đúng có một khu phố ăn vặt, các nhân viên có thể đi dạo một vòng trước, chờ sáu giờ chiều lại ngồi xe buýt quay về chỗ cũ.
Mục Tuyết Y đang đi dạo trong khu phố, đột nhiên muốn đi vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-khong-tu-bo/865569/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.