Nghe được câu "Đừng làm hỏng nó" của Chu Chẩm Nguyệt, Mục Tuyết Y sắp bật khóc lại bị cô chọc cười. Nàng thấy Chu Chẩm Nguyệt vẫn còn vuốt ve chiếc khuy măng sét, bèn nói: "Làm hỏng rồi thì sao? Hỏng rồi em mua cái mới cho chị." "Tôi có nhiều tiền như vậy cũng không dám lãng phí như em." Chu Chẩm Nguyệt kéo ống tay áo âu phục che lại: "Em không có bao nhiêu tiền nhưng cứ thích ba hoa." Mục Tuyết Y gật đầu: "Đúng đó, người nghèo dám ba hoa. Nhưng người giàu thì không, bởi vì bọn họ thật sự có đủ khả năng chi trả." Chu Chẩm Nguyệt cười nhạo: "Ý em muốn nói, câu vừa nãy chỉ là khoác lác?" Mục Tuyết Y thản nhiên: "Đúng vậy." Nàng mở hai tay ra: "Em xài hết sạch tiền rồi, nếu nó hỏng em cũng không mua nổi cái thứ hai." Mục Tuyết Y da mặt dày thừa nhận, trái lại khiến cho Chu Chẩm Nguyệt không thể giận nàng. Thậm chí... Còn cảm thấy nàng dễ thương. Vở kịch trên sân khấu sắp tới hồi kết, Mục Tuyết Y nhanh chóng rời khỏi phòng khách, lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình. Nàng quá kín đáo, những nhân viên khác cũng không biết được nàng trở về từ lúc nào. ... Xem kịch xong, cách tiệc đêm vẫn còn một khoảng thời gian, Tống Kiệt cho bọn họ tự do di chuyển. Cách đó không xa vừa đúng có một khu phố ăn vặt, các nhân viên có thể đi dạo một vòng trước, chờ sáu giờ chiều lại ngồi xe buýt quay về chỗ cũ. Mục Tuyết Y đang đi dạo trong khu phố, đột nhiên muốn đi vệ sinh. Nàng tìm nhà vệ sinh công cộng gần nhất rồi bước vào, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục ở gian phòng cuối cùng, vừa gõ vừa nén cổ họng hỏi: "Có ai không?" Mục Tuyết Y nhìn xung quanh chỉ có một mình nàng, thế là hiền lành đáp lại: "Chào?" Cô nhóc bên trong thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi: "Chị gái, chị có giấy vệ sinh không? Em... quên mang theo mất rồi." "Em chờ một chút." Mục Tuyết Y lấy ra gói giấy từ trong túi, khom người đưa vào khe hở phía dưới gian phòng. Cô nhóc bên trong vội nói vài tiếng cảm ơn. Giải quyết xong nhu cầu, Mục Tuyết Y rửa tay sạch sẽ rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh, vừa ra tới cửa đã trông thấy một cô nhóc cao gầy, tóc thắt bím đuôi ngựa đang nhìn nàng, bận nói: "Lúc nãy chị đưa em giấy đúng không? Cảm ơn cảm ơn chị, rất rất rất cảm ơn." Mục Tuyết Y vui vẻ nói không hề hấn gì. Cô nhóc tóc thắt bím đuôi ngựa nhìn thấy bảng tên đeo trên cổ Mục Tuyết Y, kinh ngạc nói: "Chị cũng là nhân viên Chu thị à?" Mục Tuyết Y: "Ừm, tôi làm trong bộ phận tiếp thị." Cô nhóc: "Thật trùng hợp, em làm trong bộ phận tiếp thị quốc tế. Haha, hai ta tuy rằng không chung bộ phận, thế nhưng tốt xấu cũng trùng hai chữ, này gọi là duyên phận nha. Em tên Đinh Bội Kỳ, còn chị?" Mục Tuyết Y: "Mục Tuyết Y." Đinh Bội Kỳ chủ động đưa tay ra bắt tay với nàng. Đinh Bội Kỳ đề nghị: "Em thấy hình như chị không dẫn theo người thân trong gia đình đến, em cũng đi một người, không bằng hai ta cùng nhau dạo chơi đi." Đây là đồng nghiệp đầu tiên trong công ty đối xử nhiệt tình với nàng như thế. Mục Tuyết Y cảm thấy rất vui liền đồng ý. Hai người đi cùng nhau, Đinh Bội Kỳ nói rất nhiều điều. Cô nhóc hay nói, chắc là do tính cách dễ gần. Mới gặp Mục Tuyết Y được mười phút đã tiết lộ gần hết về bản thân. "Em vừa tốt nghiệp mùa hè năm nay, vào công ty còn chưa tới nửa năm, năm sau em mới hai mươi ba tuổi. Chị lớn hơn em, vậy em gọi chị là chị Mục nhé. Tuy em vào công ty chỉ được có mấy tháng, nhưng không thổi phồng với chị, năng lực nghiệp vụ của em rất mạnh! Cấp trên của em nghỉ việc vì bận kết hôn chăm sóc gia đình, tháng trước em tiếp nhận khu vực Indonesia từ trong tay ổng, KPI vậy mà tăng gấp 1.2 lần luôn đó, sao rồi, thấy em lợi hại chứ?" Mục Tuyết Y cười khúc khích: "Có khả năng vì sắp sang năm mới nên lượng người mua sắm mới tăng cao." Đinh Bội Kỳ cười ha ha nói: "Đúng vậy nhỉ, ha ha, vốn còn muốn khoe khoang tí nữa." Mục Tuyết Y vẫn tặng cho cô nhóc lời khen: "Em lợi hại lắm." Đinh Bội Kỳ thở dài: "Vẫn chưa đủ lợi hại." Cô nhóc mân mê môi, lát sau thanh âm hạ thấp: "Vị trí của em bây giờ... so với đàn chị còn kém rất xa." Mục Tuyết Y nghe cô nhóc kể, không nhịn được hỏi: "Đàn chị của em là...?" "Đàn chị không cho phép người khác biết em quen chị ấy." Đinh Bội Kỳ nhún vai: "Em chỉ có thể nói cho chị, chị ấy là người rất lợi hại, à mà chỗ làm việc của chị ấy ở kế bên nhà mới của bộ phận tiếp thị đó." Mục Tuyết Y sửng sốt. Hàng xóm với bộ phận tiếp thị... chỉ có văn phòng Chủ tịch. "Chị Mục." Đinh Bội Kỳ nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy chị đáng tin mới nói cho chị biết, chị đừng kể lại cho đồng nghiệp khác đấy, đàn chị không muốn em dựa vào thân phận của chị ấy để đắc ý khoe khoang đâu." Mục Tuyết Y siết chặt ngón tay. Lời nói này rất giống với những gì mà Chu Chẩm Nguyệt từng nói với nàng. Không muốn để cho nàng dựa vào quan hệ cá nhân mà giơ nanh múa vuốt. Hóa ra đàn chị của Đinh Bội Kỳ là Chu Chẩm Nguyệt. Cũng chỉ có mỗi chức Chủ tịch mới "Giơ nanh múa vuốt" khiến người ta sợ hãi mà thôi. Trái tim Mục Tuyết Y nặng nề như bị một tảng đá đột ngột đè lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn. Có gì lạ lùng, Chu Chẩm Nguyệt có thể "nhét" nàng vào Chu thị, đương nhiên cũng có thể nhét đàn em vào thôi. Cô đưa nàng vào bộ phận tiếp thị, còn cô nhóc thì đưa vào bộ phận tiếp thị quốc tế. Những cái này hết sức trôi chảy logic. Chỉ là... có chút dự cảm, làm sao có thể dùng logic để phán đoán được chứ? * * * Đã nhanh đến sáu giờ chiều, mọi người đều tập hợp về chỗ xe buýt. Xe chạy một tiếng đã quay về khách sạn lớn nhất trong thành phố. Chu thị bao cả đại sảnh lầu một, các nhân viên vội vã bám theo bộ phận của mình để tiến vào bên trong đại sảnh. Những chiếc bàn tròn được xếp đầy trong hội trường, trên bàn bày vô số các loại điểm tâm ngọt, được đám trẻ con yêu thích nhanh chóng vây lại đòi ăn. Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, Phó Chủ tịch Trương và Chu Chẩm Nguyệt bước lên bục nói vài lời, chúc cho mọi người cuối năm vui vẻ, biết rằng họ đã đói meo sau một ngày đi chơi, không nói nhiều đã ra hiệu cho đầu bếp đưa món chính lên. Bộ phận tiếp thị trong nước và quốc tế chung một cái sảnh, Đinh Bội Kỳ mới làm quen với Mục Tuyết Y bèn lôi kéo nàng ngồi vào chung bàn. Đinh Bội Kỳ cười đùa vui vẻ, tám chuyện linh tinh vụn vặn trong công ty. Mà Mục Tuyết Y ngồi kế bên lại không có tâm trạng như cô nhóc, tuy nàng có cười nhưng đáy mắt lại không mang ý cười. Một bữa ăn cũng không ăn được bao nhiêu. Đã đến giai đoạn rút thăm cuối năm, bắt đầu từ giải ba. Giải ba có một trăm vị trí, tỷ lệ chiến thắng thật sự không tính thấp. Dù cho thế, Đinh Bội Kỳ vẫn không nhịn được nói cho Mục Tuyết Y: "Nói nhỏ cho chị nghe nè, một lát nữa em sẽ trúng giải ba chắc luôn. Em nói với đàn chị rằng em muốn cái cốc, đàn chị đã đáp ứng nói với người trao giải, bí mật chừa cho em một chỗ." Mục Tuyết Y miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Thì ra là vậy." Màn ảnh lớn trên sân khấu chuyển động, sau khi MC nói dừng lại, một trăm cái mã số nhân viên được hiện ra trước màn hình. Đinh Bội Kỳ híp mắt tìm từng cái, đang tìm mã số của mình lại còn nhiệt tình giúp Mục Tuyết Y tìm mã số. Quả nhiên cả hai người đều có mã số trên đó, Đinh Bội Kỳ vui vẻ vỗ về Mục Tuyết Y: "Chị Mục ngồi xuống đi, em giúp chị nhận giải." Cái cốc được nhận về, Mục Tuyết Y cầm trong tay nhưng lại không hề vui sướng như trong tưởng tượng. Sự bất công này, hóa ra không chỉ thuộc về một mình nàng. Ý thức được điều này, chóp mũi Mục Tuyết Y chua xót, cầm cái cốc gắt gao siết chặt, đến mức trên mu bàn tay lộ ra một cọng gân xanh. Sau đó là đến giải nhì và giải nhất, hội trường lại một trận sôi trào. Chỉ là mấy sự náo nhiệt kia không ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng, nàng ngồi ngây ra, cảm giác mất mát ngột ngạt quấn lấy nàng từ đầu đến chân. Không có cách nào tránh thoát. Khi buổi tiệc gần kết thúc, Đinh Bội Kỳ kéo Mục Tuyết Y vào nhà vệ sinh. Mục Tuyết Y chỉ đi cùng cô nhóc, Đinh Bội Kỳ đi vệ sinh, còn nàng lại đứng bên ngoài cửa đợi cô nhóc ra. Tất cả mọi người đều đang chúc rượu đọ sức trong hội trường, chỉ có hai người trong nhà vệ sinh, hành lang bên ngoài trống rỗng, biển báo an toàn màu xanh lục hiện ra trong khung cảnh lờ mờ tối tăm. Mục Tuyết Y xuất thần dựa vào tường, bỗng có một tiếng bước chân từ xa tới gần trong hành lang vang vẳng. Nàng giương mắt nhìn, xa xa trông thấy Chu Chẩm Nguyệt và Tiểu Ngải đang đi tới. Trong lúc hốt hoảng, nàng suýt đã cho rằng đây là ảo giác. Nhưng không phải ảo giác. Chu Chẩm Nguyệt thật sự đến. Cô đi tới trước mặt nàng rồi dừng lại, ngắm nhìn xung quanh một vòng như muốn xác nhận không có người khác. Trong không gian vắng vẻ, cô cũng đè thấp giọng: "Tôi nghe người ta nói em đi vệ sinh, nhân lúc này không có ai tôi hỏi em một chuyện. Tôi gọi Tiểu Ngải lái xe qua, em muốn đi xe buýt về công ty rồi về nhà, hay là muốn trực tiếp ngồi xe của tôi về?" Mục Tuyết Y: "Em..." Lời còn chưa kịp nói hết, tiếng cửa mở từ bên trong vang lên, Đinh Bội Kỳ rửa tay đi ra, vừa đi vừa gọi Mục Tuyết Y: "Chị Mục?" Đinh Bội Kỳ ra khỏi WC, nhìn thấy trước mặt đột nhiên có thêm người, cô nhóc giật mình một cái. Ngay sau đó, cô nhóc vui mừng mở miệng: "Đàn..." May mắn không có gọi hết danh xưng, cô nhóc nhận ra không đúng lắm, vội khom lưng với Chu Chẩm Nguyệt: "Chu tổng tốt." Chu Chẩm Nguyệt nhìn Đinh Bội Kỳ, khẽ cau mày: "Sao em lại ở đây?" Không đợi Đinh Bội Kỳ trả lời, Mục Tuyết Y đột nhiên mở miệng: "Em đi xe buýt về trước." Cảm xúc trong mắt nàng mờ nhạt, không nhìn Chu Chẩm Nguyệt đã xoay người rời đi. Chu Chẩm Nguyệt không nói gì, im lặng nhìn bóng lưng Mục Tuyết Y từng chút một xa dần, đôi môi mỏng khẽ mím lại. Chờ Mục Tuyết Y đi rồi, Đinh Bội Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, đem câu nói nghẹn trong bụng nói ra: "Đàn chị, thật là trùng hợp nha." Tiểu Ngải tức giận tiến lên một bước muốn trách móc cô nhóc, nhưng Chu Chẩm Nguyệt đang ở bên cạnh, nàng chỉ đành ép giọng nói: "Em biết điều một chút được không? Chu tổng còn ở đây, em không nhìn thấy à?" Đinh Bội Kỳ oan ức nhăn nhó, nhìn chằm chằm Tiểu Ngải: "Nhưng... đàn chị, em chỉ muốn cảm ơn chị, cái cốc kia..." "Cái cốc gì?" Tiểu Ngải hoảng loạn liếc nhìn Chu Chẩm Nguyệt: "Đừng nói lung tung, tôi không có nhận đút lót cho em cái cốc." "A..." Đinh Bội Kỳ sợ hãi nhìn về phía Chu Chẩm Nguyệt: "Xin... xin lỗi Chu tổng, tôi... tôi..." Chu Chẩm Nguyệt chăm chú nhìn Tiểu Ngải, từng chữ từng câu nói: "Đem miệng của đàn em dạy dỗ cho tốt, nếu những nhân viên khác trong công ty biết em lợi dụng chức vị của bản thân để thay đổi danh sách rút thăm, ăn chặn quà cho bạn gái, em biết sẽ có hậu quả gì sao?" "Em ấy không phải là bạn gái của em! Em ấy chỉ là đàn em mà thôi." Tiểu Ngải vội vàng giải thích, dùng giọng điệu lẩm bẩm chỉ có Chu Chẩm Nguyệt mới nghe thấy: "Hơn nữa... Chu tổng à, chị cũng ăn chặn cho Nhị tiểu thư còn gì..." "..." Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc hồi lâu, chớp mắt một cái như không có chuyện gì xảy ra: "Lần này bỏ qua, lần sau không được viện cớ này nữa." Tiểu Ngải: "Cảm ơn Chu tổng!" Đinh Bội Kỳ: "Cảm ơn Chu tổng!" "... Còn có." Chu Chẩm Nguyệt có vẻ không vui, liếc nhìn Đinh Bội Kỳ: "Là một thực tập sinh vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức, phải nhớ thận trọng đến từng lời nói lẫn hành động trong công ty, đừng tùy tiện gọi đồng nghiệp là chị gái."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]