Chương trước
Chương sau
Buổi tiệc kết thúc, Mục Như Tình nhờ Chung Uyển đưa Mục Tuyết Y quay về căn hộ ven sông.
Dọc theo đường đi, Mục Tuyết Y nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, đờ người ra.
Nàng biết sở dĩ mối quan hệ giữa nàng và Chu Chẩm Nguyệt còn có thể níu giữ như bây giờ đều là do phần hợp đồng kia, phần hợp đồng muốn thỏa mãn nguyện vọng của Chu Phong Niên. Nếu như ông lão biết được sự thật, không nghi ngờ gì, hợp đồng cũng sẽ kết thúc.
Nàng muốn sớm trả nợ, kết thúc hợp đồng này, cùng nhau bắt đầu lại với Chu Chẩm Nguyệt. Nhưng kết thúc bằng cách chọc giận Chu Phong Niên, tuyệt đối không phải là cách mà nàng muốn.
Chu Chẩm Nguyệt kính trọng ông nội như thế. Nếu ông lão không cho phép, quan hệ giữa hai người coi như cũng chấm dứt.
Nhưng nghe lời Mục Như Tình đi ăn trộm bảng báo giá...
Ý nghĩ chỉ mới thoáng qua, nàng thật không chấp nhận được. Nàng biết, dù cho có chết, nàng cũng không muốn lừa gạt Chu Chẩm Nguyệt thêm lần thứ hai.
"Tuyết Y." Chung Uyển đột nhiên gọi nàng: "Sao nãy giờ cậu im lặng vậy?"
Mục Tuyết Y giật mình: "Không có gì, à chuyện kia... Uyển Uyển..."
Chung Uyển: "Chuyện gì?"
Mục Tuyết Y: "Cậu... cậu và..."
Nàng trầm ngâm chốc lát: "Thôi bỏ đi."
Chung Uyển mỉm cười, nói: "Tôi ổn, cậu không cần lo lắng."
Mục Tuyết Y biết rõ Chung Uyển bị Mục Như Tình bao nuôi, thế nhưng nàng cũng không vui vẻ gì mấy. Hoặc là nói, miễn là ngày nào còn ở bên cạnh Mục Như Tình, nàng mãi mãi cũng không vui nổi.
Có điều những chuyện này không thể xen vào, Chung Uyển sẽ tự có lựa chọn riêng cho bản thân.
Đã đến căn hộ ven sông, Chung Uyển giúp nàng ôm mấy món quà ra, chuẩn bị đưa Mục Tuyết Y lên lầu.
Mới đi được hai bước, bước chân của Mục Tuyết Y bỗng nhiên dừng lại.
Cách đó một chỗ không xa, có một chiếc Bentley thanh lịch màu đen đang đậu.
Tay nàng vì hoảng sợ mà run rẩy.
Cửa xe Bentley mở ra, Tiểu Ngải xuống trước, không tới hai giây, cửa xe phía sau cũng mở ra.
Hai người xuống xe, một trước một sau tiến về phía này. Tiểu Ngải rất biết điều, nhận lấy đồ vật trong tay Chung Uyển, sau đó cúi đầu lui về sau lưng Chu Chẩm Nguyệt.
Mục Tuyết Y vội vàng giải thích: "A Nguyệt, vừa rồi em về Mục gia, cũng chỉ... ăn một bữa cơm."
Chu Chẩm Nguyệt im lặng nhìn nàng một lúc, lại nhìn Chung Uyển: "Cảm ơn ý tốt của tiểu Mục tổng. Nhưng mà, lần sau muốn đưa bạn gái của tôi đi, nhớ thông báo cho tôi trước một tiếng."
Chung Uyển mỉm cười: "Ừm. Tôi sẽ chuyển lời, làm phiền thế giới của hai người rồi, rất rất xin lỗi."
Chung Uyển cũng không nhiều lời, chủ động tạm biệt, trở lại xe rời đi.
Trời đã khuya, xung quanh không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường dập dờn chiếu vào ba người đang đứng.
Mục Tuyết Y ngập ngừng thăm dò: "A Nguyệt."
Đã nửa tháng rồi nàng chưa gặp lại Chu Chẩm Nguyệt. Trên đường trở về, tâm trạng của nàng có chút sợ sệt khi gặp lại cô, sợ rằng bản thân phải đối diện với sự lựa chọn. Nhưng khi thấy cô rồi, mới biết hóa ra niềm vui sướng trong lòng có thể lấn át tất cả.
Có vẻ khi yêu một người, chỉ cần có thể đến gần người đó, không gì có thể trở thành vật cản ngáng đường.
Chu Chẩm Nguyệt liếc nhẹ nàng. Dưới ánh đèn xe mông lung, cô hờ hửng khép lại hàng lông mi vàng rực.
"Lên lầu."
Hai chữ lời ít mà ý nhiều.
Mục Tuyết Y hấp tấp theo sau, không dám bám theo quá gần, chỉ gượng gạo nhìn chằm chằm vạt áo của Chu Chẩm Nguyệt, cổ tay cô hiện giờ tái nhợt lộ ra trong khe hở của ống tay áo sơmi.
Chắc hẳn cô đã đứng dưới lầu chờ nàng rất lâu.
Không phải đợi ở trong xe, mà là đứng bên ngoài xe đợi.
Biết được điều này, Mục Tuyết Y bắt đầu ân hận vì đã đến buổi tiệc mà Mục Như Tình tổ chức.
Cửa chống trộm được mở ra, hai con vịt nhỏ nấp trong khe cửa dáo dác nhìn nàng, muốn tranh thủ thời cơ chạy trốn. Mục Tuyết Y vẫn đang vặn ổ khóa, chưa kịp để ý, hai con vịt liền tung tăng thoát ra ngoài.
Nàng lo lắng hét lên: "Hoa Tiêu! Hồi Hương!"
Hoa Tiêu và Hồi Hương là tên của hai con vịt nhỏ.
Vịt vốn không có tên, thế là trên đường về nhà, Mục Tuyết Y hỏi ý kiến Chu Chẩm Nguyệt giúp chúng đặt tên. Chu Chẩm Nguyệt từ chối, Mục Tuyết Y chỉ đành tự nghĩ, nghĩ ra cái tên "Hoa Tiêu".
Chu Chẩm Nguyệt nghe xong liền nói: "Hoa Tiêu? Sao không đặt là Hồi Hương?"
Mục Tuyết Y: "Vậy đứa còn lại tên là Hồi Hương."
*Hoa Tiêu (花椒): là một loại quả gia vị được người Tứ Xuyên sử dụng phổ biến trong các món ăn của họ. Đây là một thành phần làm nên nét đặc trưng của ẩm thực Tứ Xuyên.

*Hồi Hương (茴香): bên mình còn gọi là hạt thì là, một loại cây có nguồn gốc từ Châu Á và Châu Phi, thường dùng dạng khô nguyên hạt hoặc xay bột làm gia vị trong món cà ri, rất nổi tiếng trong ẩm thực Ấn Độ. Không chỉ làm gia vị mà còn có thể làm thuốc, chữa nhiều loại bệnh khác nhau.

Chu Chẩm Nguyệt nhanh tay lẹ mắt nghiêng người, tóm cổ hai con vịt vừa định vượt ngục. Cô xách cổ chúng nó lên, ra hiệu cho Mục Tuyết Y: "Mở cửa."
Mục Tuyết Y thấy cô xách cổ bọn chúng, bỗng lúng túng: "Chị... chị đừng bóp cổ tụi nó."
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc vài giây, cười lạnh: "Mục Tuyết Y, tôi ở dưới lầu đợi em ba tiếng, thứ em nghĩ bây giờ không phải để tôi nhanh chóng vào nhà sưởi ấm, mà là tôi không nên đối xử với hai con vịt yêu quý của em như vậy, em cảm thấy có thích hợp không?"
Mục Tuyết Y sững sờ, vội nói: "Không phải, em không có ý đó..."
Nàng vội vã mở cửa, chờ Chu Chẩm Nguyệt vào nhà trước, sau đó mới ngoan ngoãn đi vào.
Chu Chẩm Nguyệt xách theo hai con vịt đi tới cạnh lò sưởi, đặt bọn chúng lên trên, bản thân cô cũng nghiêng người sang một bên, hơ hơ đôi bàn tay lạnh lẽo trước hơi ấm tuôn ra từ lò sưởi.
Tuy rằng chỉ có thêm một người, nhưng Mục Tuyết Y cảm thấy sự cô đơn tích tụ trong căn phòng hơn nửa tháng qua đều bị tiêu tan triệt để. Ngoài cửa sổ trời mây lạnh giá khiến con người ta ủ dột, trong phòng có thêm một người ở cùng nàng, dù cho đứng cách rất xa, nàng cũng cảm thấy đáy lòng được người nọ sưởi ấm.
Mục Tuyết Y rót một cốc nước nóng, đi tới bên cạnh đưa cho Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt cầm lấy cái cốc nhấp một ngụm.
Nàng do dự nhỏ giọng nói: "A Nguyệt, chị đừng hiểu lầm, em về Mục gia... không phải như chị tưởng tượng đâu."
Chu Chẩm Nguyệt đặt cốc nước lên mặt lò: "Vậy nói đi, em làm gì?"
Mục Tuyết Y còn tưởng Chu Chẩm Nguyệt sẽ nói: "Tôi không muốn nghe em giải thích", nhưng khi nghe cô nói câu kia, nàng ngược lại có hơi bất ngờ.
Mục Tuyết Y ấp úng tìm từ, nói: "Đến đó... cắt bánh gato, ăn tiệc sinh nhật."
Chu Chẩm Nguyệt: "Mục Như Tình không nói chuyện khác à?"
Mục Tuyết Y cúi đầu: "... Không có."
Chu Chẩm Nguyệt lại cầm cốc nước, lần này không uống, chỉ cầm trong tay vuốt nhẹ, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: "Nếu như em đã không muốn nói thật, vậy thì đừng cố giải thích."
Mục Tuyết Y siết chặt nắm đấm, cố gắng nhịn lại tâm tình sắp phun trào: "Em biết, chị đã biết chuyện gì đó. Em không có cách nào giải thích rõ ràng với chị, thế nhưng A Nguyệt, tin tưởng em, em tuyệt đối, tuyệt đối không muốn gây ra tổn thương cho chị nữa."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn đôi mắt của Mục Tuyết Y, cùng nàng mắt đối mắt.
Một lúc lâu sau, Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, từ bên trong túi áo móc ra một tập hồ sơ.
Cô đưa nó đến trước mặt Mục Tuyết Y, lông mi rũ xuống.
"... Đây là quà sinh nhật của em."
Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm tập hồ sơ kia, ngay lập tức đoán được món đồ nằm bên trong.
— Bảng báo giá.
Cả người trong nháy mắt cứng đờ, đầu ngón tay cũng lạnh lẽo theo.
Chu Chẩm Nguyệt cười nhạt: "Khi chúng ta còn ở bên nhau, mỗi lần đến sinh nhật của em, tôi đều sẽ tặng em món quà mà em thích."
Cô đi về phía trước vài bước: "Hôm nay cũng như thế."
Mục Tuyết Y nhìn chăm chú tập hồ sơ kia một lúc thật lâu.
Nếu muốn giải quyết hoàn toàn chuyện này, hiện tại không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất. Nàng không cần trộm, không cần lừa cô, chỉ cần nhận lấy như một món quà, hết thảy đều sẽ giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng cách xử lý như này, nàng đột nhiên rõ mồn một, dù cho Chu Chẩm Nguyệt có chủ động đưa, nàng cũng sẽ không nhận lấy.
Dọc theo đường đi không thể suy nghĩ vấn đề thấu đáo, bây giờ đã nghĩ thông.
Nàng sẽ không lấy bảng báo giá này. Bất luận là bằng trăm ngàn cách nào khác, dù có chủ động hay bị động, chắc chắn nàng đều không lấy.
Giữa việc lựa chọn: giữ gìn phần tình cảm của nàng với Chu Chẩm Nguyệt và lựa chọn lợi ích riêng của cá nhân, nàng nhất định, nhất định sẽ chọn lấy giữ gìn đoạn tình cảm này.
... Nhưng cũng đáng tiếc, thời gian còn lại bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt có lẽ chỉ còn vỏn vẹn ít hơn mười ngày. Sau mười ngày, chờ Mục Như Tình nói sự thật cho Chu Phong Niên, hai người... cũng sẽ kết thúc.
Mối quan hệ này đã đi đến tận cùng, đó là kết quả mà nàng nên thản nhiên đón nhận.
Mục Tuyết Y hít sâu một hơi, nhìn về phía Chu Chẩm Nguyệt, gằn từng chữ từng câu: "Em không cần."
Tay của Chu Chẩm Nguyệt vẫn còn nâng giữa không trung, mắt sáng như đuốc: "Đây là cơ hội duy nhất của em, bỏ qua lần này, em không có khả năng lấy được nó nữa."
Mục Tuyết Y nở nụ cười, trong mắt thế nhưng không có ý cười: "Em hiểu rõ, nhưng em không cần."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn thấy tia kiên định trong mắt nàng, bàn tay đang cầm lấy tập hồ sơ cương cứng lại, nhẫn ngọc cấn vào ngón tay tạo ra một vết hằn trắng bệch.
Chốc lát sau, cô hạ tay xuống, đem tập hồ sơ bỏ vào lại trong túi áo. Đè thấp ánh mắt, như một mảnh băng lớn tan chảy thành sông, cuối cùng cũng có sóng ngầm dịu dàng ẩn mình.
Sự khó chịu sâu trong lòng, bởi vì một câu "Em không cần" của Mục Tuyết Y mà...
... Tan biến.
Chu Chẩm Nguyệt nâng mắt, âm thanh trầm thấp: "Lại đây."
Mục Tuyết Y nghe lời đi tới, dựa vào cạnh lò sưởi.
Đôi tay nằm trong túi áo của cô muốn thò ra ngoài, nó nâng lên, tựa hồ muốn chạm vào người Mục Tuyết Y. Nhưng cuối cùng cô vẫn thả lại vào trong túi áo, dịu giọng nói: "Em lựa chọn không nhận là đúng."
Mục Tuyết Y cười rất nhẹ, hỏi: "Nếu em không từ chối thì sao? Chị sẽ thế nào?"
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc vài giây: "Nếu như em không từ chối, đêm nay... là lần gặp mặt cuối cùng giữa chúng ta."
Mục Tuyết Y không thể tin được, bật thốt hỏi cô: "Chị có phải đang thăm dò em? Bên trong tập hồ sơ kia vốn dĩ chỉ có giấy trắng, có đúng không?"
Chu Chẩm Nguyệt không trả lời.
Mục Tuyết Y biết, đây là cô ngầm thừa nhận.
Nàng cố nén cảm giác mất mát trong lòng, cả người không ngừng run rẩy.
"A Nguyệt, em biết em từng làm sai, chị không tin tưởng em là chuyện rất bình thường. Nhưng mà... lần này em đã nói sẽ không lừa chị, thì chắc chắn sẽ không lừa chị. Em không phải... đối thủ cạnh tranh trên sàn đấu thương mại, cũng không phải là kẻ thù của chị, chị thật sự... không cần như thế... đối phó em."
Nói đến hai chữ "Đối phó", nàng liền nức nở nghẹn ngào.
Chu Chẩm Nguyệt vẫn trầm mặc như thế, trầm mặc một lúc lâu.
Lát sau, cô đứng lên, ném lại một câu: "Tôi phải đi."
Mục Tuyết Y không giữ cô lại, nàng quay đầu nhìn đi chỗ khác, ngờ ngợ có thể nhìn thấy gò má của nàng đang hóp lại.
Hoa Tiêu và Hồi Hương nằm trên lò sưởi vươn dài cổ, đôi mắt đen tròn vo trợn to, thay chủ nhân của mình nhìn theo một chủ nhân khác đang rời đi.
* * *
Tiểu Ngải lái xe đưa Chu Chẩm Nguyệt trở về nhà cũ.
Về đến nhà, Chu Chẩm Nguyệt trực tiếp đi vào phòng, mệt mỏi thả người xuống ghế dựa.
Cô ngẩn ngơ, từ từ lấy ra tập hồ sơ bên trong túi áo.
Dưới ánh đèn, cô nhẹ nhàng mở nút, chậm rãi rút ra một tờ giấy.
Ánh đèn hắt vào tờ giấy, hiện ra từng cái hạng mục lẫn con số một cách chi tiết.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm tờ giấy một hồi lâu.
Sau đó, cô khoát tay, đem nó đưa vào máy cắt giấy.
Mắt nhìn đống giấy vụn được phun ra, khóe môi cô nhếch lên một vệt cong cay đắng.
Giấy trắng?
Có lẽ từ quá khứ kéo dài đến hiện tại, Mục Tuyết Y chưa bao giờ hiểu, cô yêu nàng nhiều đến nhường nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.