Hiến Dung đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nàng vội vàng buông đứa trẻ đã không còn hơi thở và chạy như bay ra ngoài. Nàng thở hồng hộc chạy tới trước cổng thành thì nhìn thấy Vương Lương Mỹ đang dùng sức đập cửa lớn, ả ta ngẩng cổ hướng ra ngoài gào thét: "Hãy nói cho bệ hạ biết, ta đã giết Tư Mã Tang, ta có thể được ra ngoài rồi!"
Hiến Dung không kiềm được cơn phẫn nộ, nàng tức giận chửi mắng: "Ra tay với một đứa nhỏ năm tuổi, ngươi còn là người sao?"
Vương Lương Mỹ quay đầu lại, trên khuôn mặt khô héo vàng như nghệ của ả ta lộ ra một nụ cười đáng sợ: "Ta đã sớm không còn là người rồi! Nếu ngươi ở trong cung này hai mươi năm như ta, ngươi cũng không còn là người nữa, chỉ là một cái xác không hồn biết thở mà thôi."
Hiến Dung tiến lên, trực tiếp tát thẳng vào mặt Vương Lương Mỹ: "Tư Mã Luân cho ngươi lợi ích gì hả?"
Vương Lương Mỹ bị đánh mạnh đến mức loạng choạng phải lùi lại vài bước, trên mặt ả lập tức xuất hiện năm dấu vân tay. Ả ta nhìn chằm chằm vào Hiến Dung, tròng mắt lồi ra như ma quỷ: "Vàng bạc châu báu ta đều không muốn, ta chỉ muốn được tự do. Chỉ cần cho ta hít thở không khí bên ngoài bức tường của cung điện này thôi, ta đều bằng lòng phóng hỏa giết người!" Ả cười điên cuồng, những nếp nhăn trên khuôn mặt gầy gò xương xẩu của ả run lên thành vòng. "Ta đã bị giam trong lồng chim này, sống trong sự sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3720333/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.