Cơn gió không biết từ đâu thổi tới, thổi ngọn nến yếu ớt trong căn phòng tối lập lòe bất định, kéo dài hai bóng đen trên mặt đất đầy ma mị. Ngoại trừ ngọn đèn nhỏ nhoi này, xung quanh đều là bóng tối vô tận, chỉ có tiếng thở nặng nề và sự im lặng đến đáng sợ.
Một tiếng thở dài nhè nhẹ, thanh xuân cùng dáng vẻ xinh đẹp của người nữ năm ấy, bây giờ cả thể xác và tinh thần đều đã nhuốm đầy sự bể dâu: "Suốt mười bảy năm qua, sự trả thù mà ông ấy dành cho ta giống như một loại thuốc độc mãn tính cắn xé trái tim ta, mỗi thời mỗi khắc đều ăn mòn cơ thể. Ta đã mang thương tật đầy mình rồi, chỉ những khi ta niệm Phật mới có thể mang lại cho ta thời khắc an yên."
Thẩm Cẩm Tú nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mũm mĩm năm đó đã biến mất từ lâu, giọng nói trong trẻo như sữa của đứa trẻ ấy giờ đây đã trở nên trầm ấm và cuốn hút, bà mỉm cười đầy xúc động: "Lần đầu tiên nhìn thấy con, ta biết con đến đây để giết ta. Nhưng ta không sợ, vì ta đã sớm trông ngóng con đến. A Diệu, đáng lý ra ta đã chết từ mười bảy năm trước và ta sống tạm bợ cho đến ngày hôm nay chỉ để muốn gặp lại con và Linh Nhi một lần mà thôi. Mặc dù hôm nay ta chỉ có thể nhìn thấy con thì cũng đã mãn nguyện lắm rồi."
A Diệu nghe bà kể lại chuyện xưa với vẻ mặt bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3304661/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.