Thẩm Cẩm Tú cứ vô tri vô thức quay trở về cung điện Thiền Vu, con trai vội vàng lao về phía nàng. Nàng ôm lấy thân hình bé nhỏ của con, rồi nhìn đến con gái chưa đầy nửa tuổi đang nằm trong nôi mà lòng cảm thấy bi thương, sau đó nàng khẽ cất tiếng hát:
"Nhạn nam chinh hề dục ký biên thanh
Nhạn bắc quy hề vị đắc hán âm
Nhạn phi cao hề mạc nan tầm
Không đoạn trường hề tư âm âm
Toàn mi hướng nguyệt hề phủ nha cầm
Ngũ phách linh linh hề ý di thâm."
Lời dịch:
"Nhạn bay về nam chừ muốn gửi tiếng nói biên cương
Nhạn bay về bắc chừ chờ nghe giọng quê hương
Nhạn bay cao chừ xa xôi khó tìm
Càng thêm đứt ruột chừ âm thanh nỗi nhớ
Ngước mắt nhìn trăng chừ đàn cầm ve vuốt
Phách năm êm êm chừ đầy ắp ý tình."
Lưu Diệu ba tuổi giúp mẫu thân lau đi những giọt lệ trên khóe mắt và hỏi bằng giọng trẻ con: "A ma, người đang hát gì vậy ạ?"
"Bài hát này được viết bởi Thái Văn Cơ. Nàng ấy bị bắt đến Hung Nô, buộc phải thành hôn với người mà nàng ấy không thích, về sau Văn Cơ sinh ra hai người con. Nhưng nàng ấy vẫn luôn mơ một giấc mơ được quay trở về quê hương và ở bên cạnh cha mẹ mình."
Con trai dùng đôi tay mềm mại sờ sờ khuôn mặt mẫu thân: "Giống như con luôn muốn ở bên A ma ấy à?"
Nàng bật khóc ôm chặt lấy con trai: "A ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3304658/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.