Có một tửu lầu xa hoa nằm trong thành Lạc Dương, những người không thuộc tầng lớp đại quý tộc thì rất khó đặt trước một chỗ ngồi sang trọng. A Diệu đi theo người hầu bàn vòng quanh sân trong để đến một lầu các yên tĩnh xanh mát nằm giữa hồ nước. Trung thu đã qua, hoa sen cũng đã khép lại, chỉ còn lại những chiếc lá sen sum suê tươi tốt che kín cả mặt hồ.
A Diệu bước vào gian phòng, Hiến Dung và Xuân Nhi đang đợi bên trong. Nàng mặc một chiếc áo màu xanh nhạt cùng một chiếc váy dài với những bông hoa rải rác màu vàng tươi, tôn lên một vẻ đẹp nền nã thanh tú. Nhìn thấy A Diệu và A Lạc, nàng vẫn nghiêm chỉnh lễ nghi như thường.
Hai người tùy tùng A Lạc và Xuân Nhi đều lui cả ra ngoài, Xuân Nhi còn chu đáo khép cửa lại.
Hiến Dung và A Diệu đứng cách nhau năm sáu bước, họ nhìn nhau một lúc mà không nói một lời. Nàng lặng lẽ đứng như thế tựa như một bức tranh mỹ lệ hữu tình.
“Liễu công tử, à, không đúng—” Hiến Dung khéo léo phá vỡ tình thế ngượng ngùng bằng một nụ cười rạng rỡ, “nên gọi huynh là Tư Mã Minh công tử mới phải.”
A Diệu cười gượng: “Bây giờ ta thậm chí còn không biết họ của mình là gì nữa kìa.”
“Cho dù họ của huynh là gì thì huynh vẫn là huynh, vẫn luôn là tia sáng trong lòng ta.”
A Diệu thoáng nhìn Hiến Dung. Ánh nắng chiếu vào phòng qua lớp giấy cửa sổ khiến làn da nàng trông mịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3304636/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.