Dưới ánh trăng ảm đạm, A Lạc giờ đây đã lớn lên thành một chàng trai cứng cáp mạnh mẽ, hắn đang dựa người vào gối, nhìn chằm chằm vào trâm cài trên tay. Một ký hiệu hình con dê được chạm khắc ở gốc của cây trâm, A Lạc biết đây là biểu tượng của Dương gia. Không biết có phải do tác động của tình cảm không, mà nhìn cây trâm đã cũ này, hắn cảm thấy có chút quen mắt. Hắn cố gắng hết sức nhớ lại cây trâm hồi đó hắn từng đem bán trông như thế nào, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể nhớ ra nó. Vào thời điểm đó, hắn không quan tâm đến những thứ nhỏ bé này.
Sau khi vuốt nhẹ một lúc lâu, hắn bỏ cây trâm ấy vào trong ngực áo rồi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng.
A Lạc đã mất tích, trong nhà chỉ để lại một mảnh giấy nhắn: “Ta về quê một chuyến, mười ngày nữa sẽ trở lại.”
Chữ viết khá chuẩn, nhìn sơ qua cũng biết là nhờ người khác viết hộ.
Cổ Li quá đỗi tức giận: “Đang ở thời điểm quan trọng, lại chơi trò mất tích ngay lúc này?!”
Từ lâu A Diệu đã biết quê hương của A Lặc từng bị tàn phá bởi nạn đói do dịch châu chấu gây ra. Trên đường chạy nạn, mẹ và ca ca của huynh ấy đều bị bắt làm tù binh và nô lệ, kể từ đó không rõ tung tích. Khi trở về ngôi làng hoang tàn ấy, chàng đoán rằng rất khó để tìm ra manh mối nào về gia đình của huynh ấy. Hơn nữa, chắc hẳn có điều gì đó rất lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3304628/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.