Cố Lạp vừa xuống máy bay trực tiếp đến bệnh viện, vốn còn muốn hỏi con của Tống Nhan ở phòng nào, vừa đi qua hành lang, liền thấy Tống Nhan trốn trong góc, toàn thân tỏa ra sự tuyệt vọng….
Thấy 1 Tống Nhan như vậy, Cố Lạp mặt đầy đau lòng, liền đi qua, quỳ xuống, nhẹ nói với cô: “A Nhan, anh đến rồi, Tiểu Hy sao rồi? Tình trạng có phải không tốt, không sao đâu, chúng ta cùng nghĩ cách, được không?”
Tống Nhan luôn chìm trong bi thương không thể dứt ra, sau khi nghe tiếng Cố Lập, cúi cùng mất khống chế, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc năm năm nay, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Cố Lập, họ nói Tiểu Hy đã… là người thực vật rồi…”
Lòng Cố Lập như bị ai bóp chặt, anh nhẹ vỗ vai cô, an ủi nói: “Đừng nghe họ nói bậy, mạng của Tiểu Hy lớn cỡ nào em biết mà, lần này nhất định không sao.”
“Thật không?” Hoặc là đã khóc đến mất lí trí, hoặc là so với sự thật tàn nhẫn cô nguyện ý tin “hi vọng”này hơn, Tống Nhan mang đầy hi vọng hỏi anh.
“Uhm, anh gạt em bao giờ chưa.” Cố Lạp hỏi.
Mặt chân thành không thôi, như lời anh nói sẽ thành sự thật.
Tống Tây Hoa ở nhà nghỉ chút, thấy tốt hơn tí, liền gấp gáp chạy đến bệnh viện, anh không an tâm để Tống Nhan 1 mình, sợ cô nghĩ bậy, cũng sợ Tưởng Giai k giữ lời, k đến bệnh viện.
Nhưng lúc anh chạy tới, nhìn thấy 2 người đang thân mật cực kỳ, lòng Tống Tây Hoa như bị người khác đâm từng dao từng dao 1,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-con-dai-co-anh-khong-hoang-mang/1497000/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.