Cô không những không nhận lỗi, mẹ tôi qua nói chuyện kết hôn, cô dám từ chối? Còn kêu Giang gia đối phó Trương gia, hại tôi và mẹ tôi bị đuổi khỏi Trương gia?
Cố Du! Lương tâm của cô bị chó cắn rồi à? Trước đây tôi thích cô, là tôi bị mù! Không tôi đã như vậy rồi, cô buộc phải gả cho tôi, hầu hạ tôi 1 đời!”
“Trương Thông, não mày bị bệnh à?” Phương Phương là người đầu tiên nhịn không được, lớn tiếng chửi Trương Thông: “Cái gì gọi là mù mắt? Mày tưởng Cố Du thèm mày thích? Mày đối với Cố Du không tệ? Nói ngược rồi phải không? Là Cố Du hiểu lầm mày thành thật đôn hậu, luôn chăm sóc mày!
Như tao biết, chuyện lấy tin của thuyền chạy trốn, là mày kéo Cố Du vào, tự mình là rùa rụt cổ ở chỗ an toàn, kêu Cố Du đến chỗ nguy hiểm, cũng là Cố Du hiền lành được trời thương, mới gặp được Giang thiếu, được Giang thiếu cứu, bắt đầu tình yêu thật sự thuộc về cô ấy!”
“Thì đó! Người không cần mặt mũi là mày chứ?” Đào tử cũng nói: “Cái gì gọi là Cố Du hại mày, chuyện gì cũng có nhân quả, chủ ý của bản thân, có hậu quả gì, thì tự gánh lấy! Với lại, nếu mắt mày mù thật, thì mở to cái lỗ tai nghe cho rõ --- Cố Du không có dựa vào Giang thiếu, là cô ấy và Giang thiếu yêu thương lẫn nhau!
Giang và Cố gia sớm đã định hôn sự, chuyện mày yêu thầm Cố Du, nói ra muốn làm người thứ 3 cũng phải coi bản thân có bao nhiêu năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-con-dai-co-anh-khong-hoang-mang/1496945/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.