Giang Mạc Thần lướt mắt nhìn Chu Hoành đang ngồi dưới đất với cơ thể không ngừng run rẩy, lạnh lùng nói, “Chỉ với thứ này thôi, cũng dám làm ăn trên hắc đạo? Cũng dám làm nghề thuyền vượt biên? Cũng dám bắt cóc vị hôn thê của bổn thiếu?”
Liên tục ba câu “cũng dám”, rõ ràng là mang theo sự châm biếm và phẫn nộ mãnh liệt, dọa đến cơ thể của Chu Hoành càng run đến lợi hại, vội vàng quỳ lạy van xin, “Giang thiếu, tôi không biết Cố tiểu thư là vị hôn thê của anh thật, tôi nếu như biết được Cố tiểu thư có lớp thân phận này, cho dù mượn tôi một nghìn mười nghìn cái gan, tôi cũng dám làm gì với Cố tiểu thư……”
“Làm cũng đã làm rồi, tôi luôn luôn không quan tâm đến nguyên nhân và quá trình, chỉ nhìn kết quả như thế nào thôi.”
“Tôi bây giờ thấy được là, chính anh chỉ thị mấy tên cặn bã dẫn Du Nhi của tôi đến những nơi dơ bẩn tàn tệ như thế này, dọa không hề nhẹ với cô ấy, mấy tên cặn bã này nếu như đã chết rồi, món nợ này đương nhiên phải tính trên người anh rồi!”
Giang Mạc Thần nói xong, buông Cố Du ra, giao người cho Giang phu nhân và Cố phu nhân, đi đến trước mặt Chu Hoành, từ trên nhìn xuống vào hắn, vứt một cây dao trước mặt hắn, “Tự mình ra tay đi, từng nhát dao đâm vào, lúc nào tôi cảm thấy đủ là và lúc đó anh có thể dừng.”
“Xin tha mạng, Giang thiếu, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi thật rồi, anh đại phát từ bi, tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-con-dai-co-anh-khong-hoang-mang/1496898/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.