Dịch tựa đề tự nhiên nhớ vụ Seungri, ngôn tình quả là khác đời thật =))) 
Cố Du cắn răng. 
Được thôi, anh thật sự dám.. 
“Tôi… tôi đi thay quần áo rồi đi.” 
Dưới sự uy hiếp của Giang Mạc Thần và sự kỳ vọng của ba mẹ, cô không thể không chấp nhận. 
Nhưng vẫn muốn nghĩ cách kéo dài thời gian. 
Huhu, cô không muốn ở riêng với tên lưu manh thối! 
“Không cần thay, anh cảm thấy rất tốt.” Giang Mạc Thần đưa tay ôm eo Cố Du, miệng cười ngọt ngào: “Du nhi của anh mặc gì cũng đẹp.” Không mặc, là đẹp nhất! 
“Đúng, thay đồ làm gì, không cần cố ý ăn diện, tự nhiên là đẹp nhất.” Mẹ Cố cười nói. 
Cho nên, Cố Du như vậy bị Giang Mạc Thần ôm ra khỏi nhà. 
Vừa ra khỏi biệt thự Cố gia, Cố Du lập tức đẩy Giang Mạc Thần, lạnh lùng nói: “Giang thiếu, tôi không có thời gian dạo phố với anh, tôi sẽ không gả cho anh, đương nhiên cũng sẽ không đi chọn nhẫn, chúng ta cứ chia tay ở đây, trường tôi còn có chuyện.” 
Nói xong, Cố Du quay người, chuẩn bị bắt xe đến trường né vài ngày. 
Tên lưu manh thối chắc sẽ không đến nơi linh thiêng này để quấy nhiễu cô chứ? 
Không đợi Giang Mạc Thần trả lời, Cố Du nhanh chóng chạy đi, cô tính ở con đường phía trước bắt xe, như vậy, có thể kéo xa khoảnh cách với Giang Mạc Thần. 
Tên lưu manh thối này, gia thế lớn, cô không chọc nổi, nhưng tránh được! 
Hiếm khi, Giang Mạc Thần không ngăn Cố Du, miệng giương lên độ cong tà mị. 
Tiểu Du nhi, đã vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-con-dai-co-anh-khong-hoang-mang/1496871/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.