Sắc mặt Vân Bính Hoa và Tô Tương lập tức tối sầm lại. “Liễu Nhi, con có ý gì?” Vân Bính Hoa đứng lên hỏi, sắc mặt không thể tin được nói: “Hôm con kết hôn, ta và mẹ con đều biết tâm trạng con không vui, nên con nói mấy lời hoang đường, ta và mẹ con đều nghe lọt tai trái, rồi cho qua ở tai phải, coi như chưa từng nghe qua, mẹ con mấy nay nằm ở bệnh viện, con không đến hỏi thăm thì thôi đi, sao đến một cú điện thoại cũng không gọi? Thôi! Con vừa kết hôn, việc hỗn tạp nhiều, thời gian ít, bận, ta và mẹ đều không trách con, nhưng ta và mẹ con vì muốn con yên ổn gả đi, gả cho vinh quang, đã cho con bao nhiêu, chả lẽ con mau quên vậy sao? Đã đến giờ rồi, sao con vẫn cứ thái độ đó? Liễu nhi, chả lẽ con muốn học theo con a đầu chết tiệt đó, bỏ rơi ba mẹ mình sao?” Vân Bính Hoa nói phẫn nộ giải thích, ông muốn rằng sau khi Dương Liễu nghe những lời đó, bắt buộc phải thay đổi thái độ ngay, sẽ lập tức cung phụng và hiếu thảo với ông và Tô Tương vậy. Tuy nhiên, Dương Liễu chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Vân Bính Hoa! Đừng cứ mở miệng là “Ta và mẹ con” tôi họ Dương, ông họ Vân, Tô Tương họ Tô, các người đâu phải ba mẹ tôi? Tôi chả phải từng nói với các người rồi sao? Lúc đó tôi tốn bao công sức để vào Vân Gia, cung kính vây quanh các người, lấy lòng các người, chẳng qua để cuộc sống của mình ổn định và phú quý thêm tí, chẳng qua để nâng cao giá trị của mình, để mình gả được mối tốt hơn, giờ đây, tôi đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên không cần các người nữa rồi! Những gì mà từ nhỏ đến lớn các người cho tôi, tôi đương nhiên không quên, nhưng tôi không ép các người, là các người cam tâm tình nguyện cho tôi, chả lẽ, thứ cho đi rồi, các người muốn đòi lại sao? Cho dù các người muốn lấy lại, tôi dựa vào gì mà trả cho các người? Chẳng qua tôi cố tình tính toán với mấy người, mà mấy người lại ngốc nghếch chấp nhận mưu kế của tôi mà thôi! Chả lẽ các người coi tôi là con gái, tôi phải cả đời hiếu thảo với các người sao? Các người nghĩ quá hoàn hảo rồi đó?” Dương Liễu liếc xéo một cái, khẩu khí càng ghê hơn: “Không phải đã nói con gái ruột của mình là thứ đê tiện sao? Chính là thừa nhận mình đê tiện? Thứ đồ già cả vừa đê tiện vừa thừa thải, lại còn dám vác mặt đến chõ đây tìm tôi? Hừm! Đúng là đủ đê tiện!” “Mày...mày...” Tô Tương trợn tròn mắt, tức đến toàn thân run lên: “Dương Liễu, mày đúng là một con rắn độc, mày...tao và Bính Hoa mấy năm nay đối xử không tệ với mày, mày lại báo đáp bọn tao như vậy?” “Tôi nói mấy người không hiểu tiếng người sao?” Dương Liễu có chút không nhịn nổi nâng giọng lên, nhẫn tâm chửi mạnh: “ Là các người đê tiện đồng cảm với việc ba mẹ tôi đều mất, là các người mù mắt từ bỏ con gái ruột của mình lựa chọn tôi, là các người ngu chỉ nghe mấy lời ngon ngọt đã bị tôi gạt quay như chong chóng mà đối tốt với tôi, kaf các người cứ cho rằng chỉ cần yêu thương tôi tôi sẽ nuôi các người đến già... Vân Bính Hoa, Tô Tương! Tất cả đều là các người tự làm tự chịu! Ý của tự làm tự chịu các người hiểu không? Các người nói tôi là rắn độc? Chả phải do các người đích thân dẫn rắn vào nhà sao, còn tự mình đối tốt với tôi sao? Kẻ lừa đảo muốn lừa tiền người khác, muốn đạt được mục đích của mình, đương nhiên phải bày đủ kế để lấy lòng mục tiêu, một khi mục tiêu đạt được, chẳng lẽ kẻ lừa đảo lại thú nhận lừa các người sao, với lại, đem những tổn thất của mấy người trả lại cho mấy người sao? Thật nực cười!” Sắc mặt Vân Bính Hoa và Tô Tương thật là chịu không nổi. Thì ra, bao nhiêu năm họ cực khổ, lại nuôi ra một con sói ăn cháo đá bát! Bao nhiêu năm nay, gần như họ đem tất cả mọi thứ tốt nhất đều cho Dương Liễu, cái ăn cái mặc đến việc học hành...thậm chí, họ giới thiệu cả đối tượng kết hôn tốt nhất mà họ nhận định cho cô, bọn họ cho rằng, làm điều tốt sẽ nhận được hồi báo, hóa ra lại nhận được ác báo? Tại sao? Chả lẽ, là do họ vì giống của người khác, mà ngược đãi con gái ruột của mình sao? Lúc này, Vân Bính Hoa và Tô Tương bọn họ mới bất giác nhớ đến việc sau khi Dương Liễu vác bụng bầu vào nhà họ Lục, Lục Văn Bân muốn ly hôn với Vân Khuynh, mà bọn họ, Dương Liễu và người Lục Gia cùng hùa lại ức hiếp Vân Khuynh, nhớ đến lời Vân Khuynh nói. “Ba, mẹ, đây là thái độ mà hai người cố tình khi biết Dương Liễu dụ dỗ chồng con, và chuyện cô ta vụng trộm tới có bầu rồi ép cưới sao?” “Chính là, các người thấy nhà họ Lục đánh mắng làm tổn thương con_ con ruột của hai người xong, lại đưa ra quyết định sau cùng thế sao? “Đúng, mẹ nói không sai, nó là em con, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng mẹ nó 20 năm trước từng cứu mẹ, cho nên, nó thành em gái con, từ nhỏ đến lớn, mọi việc đều phải nhường em gái. Cho nên, năm 10 tuổi, nó làm hư món quà duy nhất mà trước khi nội qua đời tặng cho con, con cho nó một tát, các người phạt con quỳ trong tuyết suốt một đêm, từ đó, khớp gối con cứ đến mùa lạnh lại đau nhất! Cả đời không khỏi! Cho nên, năm 13 tuổi đó, nó một mình trèo cao tự té, hai người trách con không bảo vệ nó, bảo con truyền máu cho nó, khiến con xém mất cả mạng! Cho nên, năm 14 tuổi, con đỗ vào Thị Nhất Trung, nó không đỗ, hai người sợ nó tổn thương, lại đưa con vào học Thập tứ Trung cách nhà hơn 2 tiếng, mỗi ngày, bảo con đi bộ đi học! Cho nên, năm 16 tuổi, lúc nội con chuyển 20% cổ phần công ty cho con, các người nhanh chóng cảnh cáo con, đợi nó kết hôn phải chuyển 20% trả lại nó, đồ của Vân Gia, con không có phần! Cho nên, năm 18 tuổi, con đạt được cơ hội đi nghiên cứu ở nước ngoài, các người hủy đi thư mời của con đồng thời báo bên trường, con không ngoan hiền, tự tạo thành tích giả. Cho nên, năm 20 tuổi, ba mẹ, bao nhiêu năm nay, các người bảo con nhường cho Dương Liễu, con kể 3 ngày 3 đêm cũng không hết nỗi. Cho nên, giờ đây, ngay cả người đàn ông đã kết hôn với con cũng nhường cho nó sao?” “Cái gì mà nhường? Cái gì mà trả? Cái gì mà khát vọng? Cái gì là giáo dục? Cái gì là em gái? Con thật không hiểu!” “Các người là ba mẹ con, hôm nay, con hỏi các người một câu, gì là máu mủ tình thân? Con_ Vân Khuynh có thật là cốt nhục của các người không? Các người có thật hy vọng tạo ra con, sau đó sau 10 tháng mang thai đẻ con ra không? Con gọi các người một tiếng ba mẹ, nằm mơ cũng mong có được chút tình yêu và sự ấm áp của các người, nhưng các người, có từng dù chỉ một khắc, xem con là con gái các người không? Có không?” “Mẹ! Con mới là con gái ruột của mẹ, Dương Liễu và con nó không đáng chết, vậy con đáng chết sao? Hôn nhân của con đáng chết sao?” “Các người có lúc nào nghĩ đến con dù chỉ một lần? Cho dù chỉ một lần? Một lần con cũng mãn nguyện rồi!” Lúc đó, họ chỉ cảm thấy Vân Khuynh quá cương quyết và không biết lý lẽ, con Dương Liễu cũng có rồi, sao nó không ly hôn thành toàn cho Dương Liễu chứ? Giờ nhớ lại, lại có chút xấu hổ, họ lúc đó làm vậy với Vân Khuynh không phải quá đáng lắm sao? Vân Khuynh chính là từ giây phút đó trở đi, đã buông bỏ hy vọng với họ, từ nay về sau, nhất định đoạn tuyệt quan hệ với họ sao? Còn có Vân lão phu nhân, mẹ cũng từng nói qua lời căm phẫn họ: Bà nói: “Các người nói tình yêu là gì? Chính là máu mủ tình thâm, sao lại thương yêu con của kẻ khác vô lý đến thế?” “Giống như sính lễ? Chính là đem toàn bộ Gia tài của Vân Gia cho đi hết sao?” “Vân Bính Hoa và Tô Tương, các người đối với con kẻ khác hết lòng hết dạ, nhưng lại đối với con gái mình tính toán chi li, máu lạnh vô tình! Các người thật nhẫn tâm!” “Ta khuyên các người, thân sơ có sự khác biệt, từ cổ đến nay quy luật là thế, chỉ có tình nghĩa máu mủ mới là đáng tin nhất! Đừng đến lúc xảy ra chuyện ngoài ý, mới hối hận không kịp!” Lúc đó, họ chính là dùng thái độ đó? Họ cho rằng bà lão phu nhân già mà lú lẫn! Chính là ly gián quan hệ giữa họ và Dương Liễu! Tiếp đó, Dương Liễu cũng uất ức khóc vài câu, Lão phu nhân bị té xuống lầu, Vân Khuynh xông tới, nói chính mắt thấy Dương Liễu đẩy bà xuống lầu, bắt đầu hận bọn họ, nói sau này cũng sẽ không kỳ vọng gì ở bọn họ hết... Thì ra, Dương Liễu trong mắt Vân Khuynh và lão phu nhân mới là thật, còn họ luôn bị lừa bởi một Dương Liễu giả dối. Vậy lão phu nhân... Nghĩ tới đây, Lòng Vân Bính Hoa đột nhiên lạnh cả người, ông ta nhìn thẳng vào Dương Liễu, hỏi: “Dương Liễu, nếu giờ những gì mày nói đều là thật, vậy mẹ tao, rốt cuộc sao mà mất? Vân Khuynh nói đích thân thấy mày đẩy bà xuống lầu, tao nhớ lúc tao quay đầu lại thấy lòng bàn tay mày hướng ra ngoài, mày..có phải thật là....” Vân Bính Hoa chưa nói xong, Dương Liễu ngắt lời: “Vân Bính Hoa, ông muốn tôi thừa nhận tôi mưu sát bà già đó hả? Ông thấy có thể không? Cho dù tôi nhận thì sao, các người có chứng cứ không? Bà già đó và ba mẹ tôi giống nhau, đều là chết ngoài ý muốn? Hahaha” Dương Liễu cười lớn lên, một nụ cười đắc ý và thâm độc, giống như một con dao sắc nhọn đâm vào tim của Vân Bính Hoa và Tô Tương, khiến họ cực khó coi, vô cùng hối hận! Họ đem hết tài sản của mình cho Dương Liễu, Dương Liễu lại đang lừa họ. Họ nhẫn tâm bỏ rơi con gái ruột của mình, đổi lại sự bi thương và thê thảm vô cùng, không còn gì cả. Họ thậm chí vì tin Dương Liễu, không tra rõ ràng cái chết của mẹ mình, giờ đây ý của Dương Liễu nói, rõ ràng là thừa nhận nó đã đẩy lão phu nhân xuống lầu dẫn đến chết. Tuy nhiên, đúng như Dương Liễu nói, họ cơ bản không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh Dương Liễu giết người, cho dù họ muốn đòi lại công bằng cho mẹ cũng không thể! Dương Liễu, nó đâu phải cô con gái ngoan hiền hiếu thảo? Nó rõ ràng là khoác bên ngoài vẻ mặt thanh thuần, bên trong là một cầm thú ích kỷ và độc ác! “Dương Liễu, con rắn độc nhà người! Ta và Tô Tương đúng là mù rồi, mới luôn cho rằng người là con ngoan!” sắc mặt của Vân Bính Hoa càng xanh hơn, chỉ vào Dương Liễu mắng mạnh: “Mày làm nhiều chuyện ác vậy, không sợ thiên lôi đánh sao?” Dương Liễu lại chả để ý gì còn cười lớn khinh bỉ: “Tôi làm chuyện ác hơn nữa, chả phải cũng do mấy người bảo vệ và dung túng sao? Cho dù thiên lôi đánh, cũng nên đánh các người trước!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]