Chương trước
Chương sau
“Cô có thể ở đây, sao tôi không thể ở đây?” Vân Khuynh mạnh miệng đáp lại Dương Liễu, qua người, hỏi cô gái: “Cô không sao chứ?”
“Cảm ơn cô, tôi không sao!” Cô gái lắc đầu, nhìn Dương Liễu, lại nói: “Chỉ là, cũng không hiểu cô này bị làm sao, cứ nói tôi là phục vụ của tiệm, tôi có lòng tốt chọn giúp cô ta một bộ đồ, cô ta lại mắng người!”
Cô gái này, chính là Tống Nhan.
Do trước đó, những tiệm trang trí sang trọng như thế trong tiệm chỉ có hơn mấy trăm mét vuông, cô sẽ không vào được, vì trong ấn tượng của cô, mấy bộ đồ này mắc chết người, không nằm trong tầm chi phí cô có thể chi trả, nhưng lần này, cô vì để lại ấn tượng tốt, mới vào đây.
Ai mà biết quần áo trong tiệm đều là lễ phục, không quá phù hợp với yêu cầu của cô, không dễ gì tìm trong đó một bộ vừa y, vừa mặc vào, đã bị Dương Liễu chặn lại, cứ bắt cô chọn đồ cho cô, cô thấy dáng Dương Liễu cao gầy, da lại trắng, nên lựa một bộ váy liền áo màu đen cho Dương Liễu.
Nhưng Dương Liễu lại lớn tiếng mắng người, nói cô chửi cô ta xui xẻo. Cố ý lựa bộ đồ làm xấu mặt cô! Còn bắt cô tìm cửa hàng trưởng đến, bảo cửa hàng trưởng đuổi việc cô.
Cô đâu phải là phục vụ, sao cô biết cửa hàng trưởng ở đây là ai?
Vốn dĩ, cô muốn nhịn, dù gì gái nhà giàu hống hách không dễ đụng vào, những lời nói của Dương Liễu quá khó nghe, chửi cô thì cũng thôi, sao có thể chửi luôn mẹ cô là “Đồ tiện nhân”?
Do vậy, sau khi có người đến giúp cô, cô đã chịu không được tố cáo Dương Liễu.
“Ô! Con nha đầu này còn học người khác buộc tội à? Con đê tiện buộc tội tôi trước mặt một con đê tiện khác, thật là thú vị!” Dương Liễu lớn miệng chửi.
“Dương Liễu, miệng cô lau sạch sẽ đi!” Vân Khuynh cũng tức, nếu không phải giờ cô không rảnh tay, cô nhất định sẽ xông lên, cho Dương Liễu một tát.
Trước đây cô luôn nhường nhìn Dương Liễu, không phải vì vẫn còn mong đợi tình yêu của Vân Bính Hoa và Tô Tưởng sao, không muốn vì cãi nhau hoặc là động tay với Dương Liễu mà bị Tô Tương và Vân Bính Hoa, nhưng giờ, tâm cô đối với cô đã chết, dù họ giáo huấn hay là chửi cô cô cũng không để ý, đương nhiên, cũng chả cần phải nhường Dương Liễu.
Một cô gái độc ác dựa hơi Vân Bính Hoa và Tô Tưởng, cô ta hà cớ gì phải nể tình Dương Liễu.
Một con đàn bà dựa hơi một đám ngu xuẩn và đàn ông, cô có gì đáng sợ?!
C òn có một chuyện_ Giết bà nội cô, là hung thủ có mối huyết hải thâm thù với cô!
Dương Liễu đã biết Vân Khuynh thay đổi từ lâu, nhưng không ngờ Vân Khuynh lại trở nên lạnh lùng, ánh nhìn sắc lạnh như dao đâm vào cô, lại khiến cô có chút sợ?
Sợ? Sao có thể, từ nhỏ đến lớn, Cô ta Dương Liễu có khi nào sợ qua con tiện nhân Vân Khuynh cơ chứ?
“Vân Khuynh, cô trừng mắt nhìn tôi là có ý gì? Nhục quá hóa điên rồi? Bị tôi nói trúng tim đen?” Dương Liệu cố ý khiêu khích cười nói: “Nói thật, tôi còn chưa từng gặp người nào mà ngu như Vân Khuynh cô! Ngay cả đến tình thương của ba mẹ mình cũng không có được, còn sau khi kết hôn với Lục Văn Bân, thì bị hắn đã văng đi!
Vân Khuynh, cô thật cho rằng cô có thể thắng kiện sao? Cô cũng không móc cứt tai của mình ra mà nghe cho rõ, người ta đang bàn luận về cô ra sao! Còn dám vác mặt ra đường, nếu tôi là cô, tôi sớm đã nhảy sông tử xác rồi!”
Nghe đến những lời này, Tống Nhan mới biết người giúp cô chính là Vân Khuynh cô gái dám kiện chồng mình ra tòa.
Cô ngừng một lát, rồi xông tới nói với Dương Liễu: “Tôi nghe qua danh cô, cô chính là con nuôi thiên nga đòi làm phượng hoàng, cô chính là kẻ thứ ba, con điếm phá hoại gia đình và hôn nhân người khác! Có tiền thì ghê gớm lắm sao, đeo vàng đeo ngọc thì ghê gớm lắm sao, tâm cô đen, ghê tởm, có đẹp hơn nữa cũng làm người khác thấy ghê tởm!”
Nói xong, không để Dương Liễu kịp phản ứng, Tống Nhan đã nói với Vân Khuynh: “Cô Vân, thôi, mình đừng nhiều lời, người ta nói gần mực thì đen, đừng để người phụ nữ dơ bẩn này làm bẩn chúng ta!”
“Cô…” Dương Liễu điên tiết lên, không ngờ rằng một cô gái vừa ấp a ấp úng nói chuyện với cô, giờ lại có thể nói lời đả kích châm chọc cô.
“Đừng đi, các người không được đi!” Còn chưa từng có ai dám nói vậy với cô, mặt Dương lIễu tức đến méo hết cả, đương nhiên không dễ gì để Vân Khuynh và Tống Nhan đi.
“Cô nói không được đi là không được đi sao? Dương Liễu, cô còn cho rằng đây là Vân Gia sao, chỉ cần cô nói sao, là vậy sao?” Vân Khuynh cười lớn: “Tôi cố lòng tôi nhắc cô một câu, làm việc xấu nhiều quá, sớm muộn gì cũng có báo ứng!
Cô không phải rất muốn gả cho Lục Văn Bân sao? Nhưng sao tôi nghe nói, tối qua anh ta qua đêm với cô gái phục vụ bên kia? Có thời gian ức hiếp người khác, còn không suy nghĩ thử xem có cách gì giật lại người đàn ông của mình.!”
Dương Liễu nghe lười này, tâm bỗng trầm tư, cái gì? Hôm qua Lục Văn Bân qua đêm với cô phục vụ bên đó sao?
Là vì cô không đủ thỏa mãn anh sao?
Cô nghe nói Lục Gia ở bên ngoài mua cho cô phục vụ đó một căn biệt thự, Lục gia giải thích với cô là, trong buổi tiệc sinh nhật của Lão gia tử, Lục Văn Bân vì uống say, vô ý uống nhầm rất nhiều “Loại thuốc đó” mới cưỡng bức cô ta.
Sợ cô phục vụ đó tố cáo Lục Văn Bân, lại sợ cô ta có con, sau đó dẫn đứa trẻ đi, nên mới tạm thời bố trí cô ta ở đó.
Cô nghĩ chẳng qua là cô phục vụ tiện nhân ở quán rượu, sao có thể cạnh tranh với Dương Liễu cô, lại thêm “Thuốc đó” là cô mua cho Lục Văn Bân, nên trong lòng cũng có chút hổ thẹn, nên cũng không chú ý nhiều đến cô phục vụ đó.
Những Lục Văn Bân lại tìm cô? Còn bị Vân Khuynh biết?
Vân Khuynh sao lại lại biết? Chả lẽ, Vân Khuynh đối với Lục Văn Bân còn có ý đồ gì?
“Vân Khuynh, cô đừng có mà tạo tin đồn, hòng ly gián tình cảm của tôi và Bân, tôi không mắc lừa đâu!” Dương Liễu mạnh miệng nói: “Đừng cho rằng tôi không biết, cô vốn dĩ không cam tâm ly hôn với Lục Văn Bân, càng không muốn trơ mắt nhìn tôi lấy Bân! Trước kia có phải vì cho rằng chỉ cần đòi tiền Lục Gia, Bân sẽ vì đau lòng mà không ly hôn với cô?
Nhưng thực tế chứng minh, Bân đối với tôi là tình yêu chân chính! Anh nguyện từ bỏ số tiền đó, để đuổi cô ra khỏi nhà họ Lục, với lại, Bân đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của chúng tôi, chung stôi sẽ nhanh chóng kết hôn! Cô đừng hòng đoán ý anh ấy, có phải có ý đồ phá hoại quan hệ của tôi và anh ấy!”
“Dương Liễu, tôi nói cô nghe, cô tin hay không tùy, nhưng cô đừng nói nhiều quá? Lại cho rằng tôi có ý đồ gì với Lục Văn Bân?” Vân Khuynh vốn không vì lời của Dương Liễu, cảm xúc không bị ảnh hưởng lớn, chỉ nói lạnh nhạt nói: “Trước đây tôi bị mù nên mới để ý Lục Văn Bân, mới kết hôn với hắn, giờ cuối cùng cũng có thể ly hôn với hắn, tôi mừng còn không kịp, sao lại còn day dưa với hắn ta?
Cô yên tâm, cô và Lục Văn Bân kết hôn, tôi nhất định sẽ không phá hoại hai người, ngược lại, tôi nhất định sẽ chúc phúc hai người!’ Chúc cho đôi cẩu nam nữ các người, bách niên HỖN hợp!
Cửa hàng trưởng lúc này mới chạy tới, bà ta quen biết Dương Liễu, nên biểu đạt sự xin lỗi với Dương Liễu trước: “Cô Dương Liễu, xin hỏi cô cần tôi giúp gì không ạ? Nếu nhân viên phục vụ của tôi không tốt, tôi có thể…”
Câu này chưa xong, đã bị Tống Nhan cắt đứt: “Cái này...cửa hàng trưởng đúng không? Xin nhìn cho rõ được không? Tôi là khách của các người, không phải là nhân viên phục vụ!”
Cửa hàng trưởng quay đầu nhìn Tống Nhan, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhưng lại không nói gì với Tống Nhan và Vân Khuynh, chỉ có thể quay đầu lại nói với Dương Liễu: “Cô Dương Liễu, cô ta thực sự không phải là nhân viên tiệm tôi, anh xem như vậy được không? Toi đích thân phục vụ cô?”
Dương Liễu trừng mắt nhìn Tống Nhan, biểu hiện không ngờ cô lại không phải nhân viên phục vụ.
Sau đó, lại nói: “Cửa hàng trưởng, tiệm các người khi nào lại cho tiện nhân mà đôi giày thể thao rẻ tiền cũng cho vào tiệm đồ? Tôi là khách hàng super VIP của quán các người, tôi không thể chấp nhận loại người mua không nổi đồ, còn phải mặt dày cùng đứng chung một tiệm thử đồ với một con nghèo rách áo ôm, làm thấp đi thân phận của cô! Bà lập tức đuổi họ đi đi!”
Đây điển hình là không nhắc đến Vân Khuynh, nhưng muốn dùng tay cửa hàng trưởng, coi như tát Vân Khuynh một tát.
Tâm tư của Dương Liễu, muốn nghĩ cách thức đê tiện này để lấy lại chút sĩ diện cho mình, cũng rất bình thường.
Cửa hàng trưởng do dự một lát, nhìn thấy chất lượng đồ trên người kém đến thế, mà lại mang một đôi giày thể thao đã bạc màu, vẫn quyết định đuổi người đi. Cô ta không thể vì một cô gái nghèo, mà đắc tội với một khách hàng lớn của cửa tiệm!
Cô quay người đi, khuôn mặt trầm tư nhìn Vân Khuynh và Tống Nhan: “Hai vị, chúng tôi là tiệm bán đồ cao cấp, nếu mua không nổi, xin cởi bỏ đồ lại đây, rời khỏi đây, lúc cởi ra xin cẩn thận chút, nếu làm bẩn hoặc hư dây treo, các người đều phải thanh toán tiền!”
Mặt Tống Nhan đỏ lên, cắn răng, giọng mạnh mẽ: “Tôi có nhìn vào gái tiền treo trên đó, bộ này tổng là 4800 tệ, cả lại, ở trong khu vực giảm gái, còn có Vân Khuynh cái giảm 20%, tôi...tôi mua nổi!”
Sắc mặt Vân Khuynh có chút không thoải mái: “Cửa hàng trưởng, tiệm các người làm ăn vậy sao? không phân trắng đen mà đuổi khác? Đồ cao cấp? Giờ đồ hiệu cao cấp chắc cũng rất nhiều, các người làm vậy, là ỷ lớn hiếp khách hàng sao? Hay là cho rằng Dương Liễu có tiền, nên lấy lòng ả?”
“Đồ trong tiệm này, tôi mua hết!” Vân Khuynh vừa nói xong, Hoắc Thành Quân nói một câu.
Cửa hàng trưởng trừng to mắt, hướng nhìn Hoắc Thành Quân: “Người đẹp này, người nói gì? Người muốn mua toàn bộ đồ trong tiệm tôi?”
“Đúng!” Hoắc Thành Quân nói, từ trong túi lấy ra một thẻ đen, đưa cho cửa hàng trưởng: “Người không nghe nhầm, toàn bộ đồ, tôi đều mua, nhưng trước tiên...” bà chỉ vào Dương Liễu: “Tống cổ thứ dơ bẩn này ra ngoài!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.