“Tôi không sao.” Toàn thân Vân Khuynh có chút tê cứng, không sợ, là giả. 
Cô xém chút rơi vào địa ngục vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. 
Cũng may, Hoắc Nhất Hàng đã đến, đưa tay ra, kéo cô trở về. 
Do dầm mưa mà đến, quần áo trên người anh ướt nhẹp, bàn tay đang nắm lấy tay cô, vẫn còn lạnh như băng. 
Nhưng lồng ngực anh rất ấm áp, tim đập thình thịch thình thịch, có lực nhưng ổn định. 
Cô đột nhiên có cảm giác xúc động đến phát khóc. 
Từ nhỏ đến lớn, dù chịu bất kỳ uất ức gì, cô đều chỉ có thể nuốt nước mắt chảy ngược vào trong. 
Nhưng khi thấy Hoắc Nhất Hàng đến kịp lúc, khiến cô bỗng cảm giác như cuối cùng cũng có một thứ cảm giác được dựa dẫm. 
Cô hít một hơi mạnh, rồi thử ôm chầm vào eo của Hoắc Nhất Hàng. 
Cảm giác được Vân Khuynh đang muốn dựa vào anh, Hoắc Nhất Hàng thu cánh tay phải của mình lại, còn bàn tay trái, đập nhẹ vào lưng của Vân Khuynh, nói nhẹ bên tai cô: “Ừm, không sao rồi, không sao rồi…” 
Khóe miệng anh bỗng móc lên tạo thành một nụ cười nhẹ, dịu dàng và ấm áp. 
Khoảnh khắc này, anh dường như quên mất rằng sau khi anh nhận được tin nhắn của Vân Khuynh, đã liên tục vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, còn cướp đi cây côn điện của cảnh sát giao thông mà tới đây… 
Qua một lát, Vân Khuynh mới điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, có chút ái ngại đẩy Hoắc Nhất Hàng ra: “Xin lỗi, tôi…gây thêm phiền phức cho anh.” 
Hoắc Nhất Hàng khẽ chau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-con-dai-co-anh-khong-hoang-mang/1496716/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.