Giữa lớp áo đỏ rực, gương mặt trắng nõn càng thêm phần kiều diễm. 
Người ấy tựa vào lồng ngực, ôm lấy cánh tay y, đôi mắt biêng biếc nhìn y thiết tha. 
Dưới ánh nhìn đó, lòng Tất Cảnh xuyến xao, y lại ôm người ấy chặt thêm. 
Mặt trời ban chiều đã ngả về Tây, hai người quấn quýt nương tựa lẫn nhau, thật là một khung cảnh hữu tình. 
“Tất Cảnh…” 
“Tất Cảnh…” 
“Tất Cảnh…” 
Người đó gọi từng tiếng, từng tiếng, ban đầu dịu êm, nũng nịu, rồi dần dần giọng nói đó thay đổi. 
Dường như không buồn, không vui. 
Tất Cảnh kinh hãi, y vội cúi đầu xuống, thì thấy đôi mắt vốn phải long lanh ánh sáng giờ đây lại âm u hệt như ao tù nước đọng, nhìn y mà không chút xao động. 
Y bất giác nhíu mày, muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện cổ họng như bị nghẹn ứ, ngay cả một chữ cũng không thốt nên lời. 
Người trong lòng bỗng dưng đứng phắt dậy. 
“Hoàng hôn đẹp thật, tiếc rằng chẳng được dài lâu.” 
Tất Cảnh chỉ có thể nhìn trân trân vào tấm lưng đó, nghe giọng nói hờ hững đó. 
Y muốn đứng lên, lại nhận ra ngay cả việc nhúc nhích mình cũng không làm được. 
Người đó không hề quay đầu nhìn y dù chỉ một lần, mà chỉ chậm rãi đi về phía xa xăm, bóng lưng đó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa. 
Tất Cảnh trợn trừng hai mắt, biểu tình trên mặt đã dữ tợn đến cực độ, nhưng y chỉ có thể ngồi đó mà chẳng làm gì được. 
“Nhạc Chí!” Một tiếng gào to vang lên, Tất Cảnh bừng tỉnh khỏi cơn mộng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than/1774932/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.