Chương trước
Chương sau
Năm đó, Nhạc Chí muốn giao vật này cho Tất Cảnh.
Tiếc là Tất Cảnh không nhận, chỉ có Nhạc Chí một mình đơn phương.
Nhạc Chí kinh hãi, hắn cúi người muốn nhặt lấy ngọc bội. Không ngờ hắn còn chưa đến gần, đã bị một luồng sức mạnh khiếp người đẩy ngã ra, “ầm” một tiếng, đụng vào trên thân cây Bích Tần, cú tông mạnh này làm hắn hoa mắt váng đầu.
Khi Nhạc Chí lấy lại tinh thần, mảnh ngọc đó đã nằm trong tay Tất Cảnh. Tất Cảnh cầm ngọc trên tay, sắc mặt lạnh lẽo.
“Ngọc bội này lấy từ đâu hả?” Tất Cảnh nói, ánh mắt hung hãn rợn người.
“Nhặt được thôi.” Nhạc Chí nói.
“Nhặt ở đâu?” Giọng Tất Cảnh càng lúc càng giá rét.
“Tại hạ ra ngoài du ngoạn, thấy ngọc này chính là bảo vật, nên nhặt về. Yêu Chủ nhận ra ngọc này sao?” Nhạc Chí hỏi, biểu tình trên mặt vẫn là vẻ bình thản như trước, nhưng tay lại siết chặt thành đấm.
Tất Cảnh không hỏi lại, vẫn gay gắt nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc, cảm xúc trên mặt biến hóa liên tục.
Nhạc Chí đợi cơn đau nhức trên người từ từ giảm bớt, mới gắng gượng đứng lên, đi đến trước mặt Tất Cảnh: “Yêu Chủ, ngài muốn đoạt pháp bảo của tại hạ sao?”
Thấy Tất Cảnh không nói năng gì, Nhạc Chí bỗng cảm thấy bồn chồn.
Nhạc Chí đã đeo ngọc này được mấy trăm năm, trước đây hắn cho Tất Cảnh vì sợ khi đầu thai chuyển thế không tìm được y. Hiện nay ký ức của hắn vẫn tồn tại, nên lại không muốn giao cho Tất Cảnh nữa.
Vì ngọc này vốn là Tất Cảnh tặng cho hắn.
“Yêu Chủ đại nhân?”
“Tất Cảnh!”
Tất Cảnh vẫn cứ lặng thinh, Nhạc Chí bèn giơ tay muốn lấy lại, ai ngờ Tất Cảnh thình lình nhìn sang hắn, biểu tình dữ tợn.
“Thứ này không thuộc về ngươi.”
“Vậy nó là của ai?”
Đáp lại Nhạc Chí là một luồng sức mạnh cường hãn, đẩy hắn lùi về phía sau vài bước.
Luồng sức mạnh đó phát ra từ Tất Cảnh.
Lạnh lẽo, khiếp vía.
Sức mạnh biến mất, Tất Cảnh thả tay ra, ngọc bội đã biến đâu mất, thay vào đó là một nhúm bột phấn trắng.
Mảnh ngọc mang linh khí nọ giờ chỉ còn lại một mớ bột phấn.
Nhạc Chí không thể tin nổi khi nhìn chút bột phấn đó.
“Thứ này vốn không nên tồn tại!”
Nhạc Chí ngơ ngác nhìn Tất Cảnh rải bột phấn trên mặt đất, ngay cả khi Tất Cảnh bỏ đi, hắn cũng không chú ý.
Đầu óc hắn trống rỗng, không nghĩ được gì, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó đè nặng trong lòng, rất khó chịu.
Dẫu mong muốn, cũng có muốn mà không được, kiếp người có quá nhiều thứ gọi là muốn mà không được.
Thiên Đạo vận hành, âm dương tạo hóa.
Có tâm nguyện vĩnh cửu, có một số việc lại không thể cưỡng cầu.
Nhạc Chí chợt thấy lòng sao trống trải, bên tai văng vẳng tiếng chim, thế rồi hắn từ từ chìm vào một thế giới an bình.
Ở lần nhập định này, mãi đến gần trưa hôm sau Nhạc Chí mới tỉnh lại, cả người hắn ướt đẫm sương, nhưng không hề thấy lạnh, mà toàn thân lại rất ấm áp.
Nhạc Chí tỉnh táo lại, hắn nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua, bỗng có một cảm giác mất mát đau thương.
Vì mảnh ngọc đó là linh ngọc, nên bột phấn rơi trên đất đã bị Thổ Địa hấp thu, không nhìn thấy chút gì sót lại.
Nhạc Chí đau đáu nhìn vào nơi bột phấn rơi, hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve từng tấc từng tấc đất đó, cuối cùng thở dài, xoay người đi mất.
Mảnh tình đã trao, vật tình đã gửi. Vật kết tư tình, sợi tơ tình này, chỉ se bằng sự gắn bó giữa cả hai.
Tất Cảnh đã nghiền nát vật liên kết cuối cùng giữa hai người, thứ còn sót lại chỉ là tâm niệm của chính mình, mà cái tâm này còn níu giữ được bao lâu đây.
Tất Cảnh, ngươi tàn nhẫn quá…
Trên mặt Nhạc Chí nứt ra một nụ cười, cười quá đỗi thê lương.
Rồi Nhạc Chí lại nghĩ đến chuyện của Loan điểu.
Trong Bách Thảo Viên không có Loan điểu ư?
Tại sao Thẩm Mạn lại lừa mình chứ?
Nhạc Chí còn chưa kịp hỏi Thẩm Mạn cho rõ thực hư, trên đường đi đột nhiên xuất hiện biến cố.
Vạn vật trước mắt dường như được bao phủ trong một vầng sáng trắng. Vầng sáng đó chầm chậm tiến gần Nhạc Chí, vây hắn vào trong.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên hóa thành một vùng trắng xóa, không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Đối với Nhạc Chí, chuyện này cũng không có gì xa lạ, đây là một loại cơ duyên của người tu đạo, rất nhiều người mong muốn mà không gặp được.
Trong ba ngàn Đại thế giới có chứa hàng nghìn, hàng vạn Tiểu thế giới.
Bạch Quang Liễu, Liễu giới*, đối lập với Tu Chân giới, là một thế giới hư ảo, nhưng vạn vật bên trong nó lại thực sự tồn tại.
*Liễu giới: Nguyên bản là了了世界/Liễu Liễu thế giới. “Liễu” nghĩa là sáng tỏ. Có thể hiểu là “Thế giới minh bạch”.
Liễu giới lấy đi chân diện mục của vạn vật, lấy đi chân tướng trước đây.
Bất cứ ai tiến vào thế giới này, sẽ bị thay đổi một thân phận hoàn toàn mới, đó cũng là cơ duyên để rèn luyện.
Dù nhà ngươi có linh căn xuất chúng, sinh tại danh môn, nhưng khi đến Liễu giới vẫn có thể trở thành một kẻ trắng tay.
Dù nhà ngươi có linh căn tầm thường, tu luyện mãi cũng chỉ đạt được chút đỉnh thành tựu, khi vào Liễu giới có thể được trời phú dị năng, tu vi bất phàm.
Khi vào Liễu giới, phải dùng thân phận mới để hoàn thành việc tu luyện của bản thân, gạt bỏ mọi tiền đồ xưa cũ, chỉ có thể tự giữ kín trong lòng.
Cũng có kẻ lỡ sa chân vào đó, lại không thể tự kiềm chế, cả người bị kẹt tại Liễu giới, không thể đắc đạo.
Người khốn khó không nên nhụt chí, kẻ hùng mạnh không được tự kiêu, vì chỉ khi trải qua trắc trở, mới có thể tôi luyện đạo tâm, tìm đến chân ngã.
Nếu giác ngộ, tu vi và ngộ tính sẽ được nâng lên một cấp bậc, nên cơ duyên này chỉ có thể chờ đợi, chứ không thể cưỡng cầu. Rất nhiều người chờ trọn một đời vẫn không gặp được.
Bốn trăm năm trước, Nhạc Chí đã từng vào Liễu giới, chỉ trong vỏn vẹn mười năm, đã từ Luyện đan sư cấp Năm trở thành Luyện đan sư cấp Bảy.
Đầu óc Nhạc Chí xoay mòng mòng trăm nghìn lần, khi tỉnh lại hắn đã ở trong một vùng núi rừng rậm rạp.
Một người một khố, không che được gì.
Một thanh chủy thủ, rỉ sét loang lổ.
Vận khí đan điền, chân khí mong manh.
Thân thể mới này, quả thực không phải tàn tạ bình thường đâu.
Không biết cố chủ của thân thể này đã chết chưa, hay đã hoàn thành nhiệm vụ rồi về lại thế giới thực.
Nhưng điều này cũng không liên quan gì đến Nhạc Chí, hiện nay thân thể này là của hắn.
Nhạc Chí cười khổ sở, sau đó sờ vào lồng ngực, quả nhiên hắn lấy ra được một mảnh tinh thạch, tinh thạch này có bốn mặt vuông vắn, lay lắt ánh sáng trắng, ánh sáng này tạo thành hai chữ “Tần Hòa”.
Đây có thể là tên núi, có thể là địa danh, cũng có thể là tên người. Nhưng dù là gì đi nữa, cũng là nhiệm vụ của hắn, việc hắn phải làm hiện giờ chính là tìm được Tần Hòa.
Bốn bề chỉ toàn đại thụ cao chọc trời, nhìn mãi vẫn không thấy dấu vết con người.
Nhạc Chí dự tính xuống núi.
Hắn mới đi được nửa đường, đã gặp rắc rối.
Một cô gái đột nhiên chặn giữa đường đi của Nhạc Chí.
Nàng ta chỉ khoác một manh áo mỏng, phô bày dáng người đầy đặn. Mắt nàng dợn sóng tình, môi mọng đỏ tươi, quả là một giai nhân tuyệt thế.
Nhưng trong Liễu giới, mỹ nữ cũng có thể là một mụ khọm già. Nhạc Chí nghĩ thầm trong bụng.
Nàng ta đong đưa một ánh nhìn quyến rũ cho Nhạc Chí. Nhạc Chí không hề dao động.
“Tiểu lang quân chàng tuấn tú thế này, làm Hoa Nương thiếp đây cầm lòng không đặng mà.” Cô nàng nói, đong đưa bộ ngực mẩy, động tác mê người tột độ.
Cái tên Hoa Nương này, trước đây Nhạc Chí đã nghe thấy. Khi xưa có một vị Hoa Nương, Hoa Nương đó dùng sắc đẹp dụ người, giết người cướp của.
Có điều, không biết cái kẻ đang ẩn trong thân thể vị Hoa Nương trước mắt này, và cái kẻ của bốn trăm năm trước kia, có phải là một hay không.
Nhạc Chí nhìn lại bản thân mình, từ trên xuống dưới cũng chỉ có một mảnh tinh thạch. Tinh thạch này không chỉ là kim chỉ đường của người tu đạo, mà cũng chính là linh thạch, có chứa linh khí bên trong, giúp hỗ trợ tu luyện.
Rất có thể Hoa Nương coi trọng mảnh tinh thạch này của mình.
Một kẻ tu vi thấp kém mà đi đối đầu với lão yêu quái vạn năm.
Không hề có cửa thắng.
Dù chỉ có thần hồn tiến vào Liễu giới, nhưng nếu bỏ mạng ở nơi đây, thì thân thể trong hiện thực cũng chết theo.
Vừa vào Liễu giới đã sắp toi mạng, không hay rồi.
Lòng Nhạc Chí vừa động, đột nhiên nảy ra một chủ ý, hắn bèn lùi về phía sau vài bước, cười nói: “Lão bà cần gì phải gạt tại hạ? Bốn trăm năm trước ngài cũng nói như thế, cuối cùng vẫn phải quyết một trận ác chiến đó thôi.”
“Ngươi là ai?” Hoa Nương bỗng sinh lòng cảnh giác, “Ta chưa bao giờ gặp nhà ngươi, ngươi đã vào Liễu giới lần thứ hai ư? Không thể nào, cơ duyên này phải chờ đợi, không thể có kẻ được hưởng những hai lần.”
“Việc đời nào có gì tuyệt đối. Như bốn trăm năm trước đây, lão bà ngươi vẫn còn mắc kẹt ở Liễu giới này đấy thôi.” Nhạc Chí nói.
“Liễu giới có chỗ tốt của nó, ngươi là ai hả?”
“Không ngờ ngươi lại từ bỏ cơ hội vấn đạo, cam chịu lưu lại bên trong thế giới hư ảo này.” Nhạc Chí nói.
“Rốt cuộc nhà ngươi là ai?” Mặt Hoa Nương càng lúc càng tăm tối.
“Núi Cô Vân.” Nhạc Chí thốt nhẹ ba chữ.
“Ngươi là Đường thị?” Sắc mặt Hoa Nương méo mó, nàng ta và Đường thị từng giao chiến một trận ở núi Cô Vân, suýt nữa đã mất mạng, nên sau này không dám động vào bất cứ kẻ nào có liên quan đến Đường thị.
Nhạc Chí chỉ cười mà không nói.
Hoa Nương lùi về sau vài bước, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc lạnh, Nhạc Chí phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt khi Hoa Nương đến gần, hắn đồng thời đâm vũ khí duy nhất trên tay vào trong bụng Hoa Nương.
Hoa Nương rút chủy thủ ra, cười lạnh lẽo. “Dựa vào mớ sắt vụn đồng nát này mà muốn đả thương ta ư? Trăm năm trước, Đường thị đã thất bại khi Độ Kiếp, hoàn toàn gục ngã, tên tiểu tử ngươi chớ có lừa ta! Ta biết rõ sự tình bên ngoài hơn nhà ngươi là đằng khác.”
Vũ khí cuối cùng đã mất, Nhạc Chí hoàn toàn bất lực.
Lụa hồng siết trên cổ Nhạc Chí càng lúc càng chặt.
Nhạc Chí cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên.
Tiếng đàn réo rắt từng khúc, khi thì trầm thấp tựa suối chảy, khi thì cao vút như vó ngựa tung, khiến người ta đắm say thần hồn.
Bỗng có người gõ nhẹ vào trán Nhạc Chí, hắn hồi tỉnh, nhận ra tiếng nhạc đã ngừng, mà Hoa Nương vẫn đứng như trời trồng, dĩ nhiên vẫn còn chìm đắm trong đó.
Dùng kiếm luyện đạo gọi là Kiếm tu, lấy đan luyện đạo gọi là Đan tu, mà âm nhạc cũng có thể luyện đạo.
Với người dùng âm nhạc để tu luyện, tiếng nhạc chính là linh hồn của đạo tu, có thể khống chế người khác, cũng có thể trợ giúp người tu luyện, cũng khá tương đồng với Đan tu.
Người trước mắt này rõ ràng là một Nhạc tu.
Đó là một nam thanh niên, một thân áo tím, tóc đen như mực, nửa khuôn mặt của y bị che khuất bởi chiếc mặt nạ bạc trắng, trong tay ôm một cây đàn cổ.
Dáng người như tùng bách, dung mạo tựa vầng trăng, một nửa gương mặt bị che khuất lại càng tăng thêm vẻ thần bí.
Người thanh niên ôm đàn, xoay người bỏ đi, Nhạc Chí lập tức đuổi theo.
Chỉ cần đến gần người này, sẽ nhận ra ngay một loại khí thế thâm trầm.
Người này có tu vi sâu không lường được.
Nhạc Chí mới vào Liễu giới, Tu Chân giới có phép tắc của Tu Chân giới, mà Liễu giới lại coi trọng việc ỷ mạnh hiếp yếu, hoàn toàn phụ thuộc vào lòng dạ con người, người ác làm ác, người thiện làm thiện.
Với tu vi yếu ớt hiện nay của Nhạc Chí, dễ khiến lắm kẻ dòm ngó tinh thạch của hắn, nên vô cùng nguy hiểm.
Người trước mặt này, nếu có được sự che chở của y, dĩ nhiên không cần lo lắng việc sống còn.
Nhạc Chí đã ra quyết định, nên ngoan ngoãn theo sau người nọ, người ta không nói lời nào, hắn cũng không nói gì.
Đi được một quãng xa, bỗng nhiên người thanh niên dừng bước.
Y đột ngột xoay người.
Nhạc Chí túm chặt mớ quần áo rách nát trên người, hắn mở to đôi mắt, tỏ vẻ đáng thương nhìn người trước mặt, xem chừng rất vô hại.
Y bỗng đưa tay tới trước mặt Nhạc Chí.
Nhạc Chí lộ vẻ nghi hoặc, do dự một hồi, hắn đưa tay mình ra.
Không biết có phải do ảo giác của Nhạc Chí hay không, hắn thấy mặt của người đó run run.
Tuy rằng chỉ lộ nửa khuôn mặt.
“Đưa tinh thạch đây.” Người thanh niên nghiêm mặt nói.
“…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.