Chương trước
Chương sau
EDITOR: LAM
Trong số tất cả những đứa trẻ sinh sống trong khu tập thể quân đội, Triệu Hựu Sinh xứng đáng là một thủ lĩnh đúng nghĩa. Vóc dáng cao to vạm vỡ, một đánh ba, ngôi vị thủ lĩnh ngồi đến vững chắc mãi cho đến khi Triệu Hựu Sinh năm tuổi, chú Lâm ở nhà đối diện tới gõ cửa gia đình họ Triệu.
Bố Triệu nhanh chóng mời chú Lâm vào nhà, lúc này Triệu Hựu Sinh mới phát hiện theo sau chú Lâm là một đứa nhỏ đang co đầu rụt cổ trốn sau lưng chú ấy.
Chú Lâm kéo đứa nhỏ phía sau ra rồi mới lên tiếng: “Tôi đã không thể có mặt khi thằng bé được sinh ra và mẹ nó cũng chẳng kịp nhìn mặt tôi lần cuối.” Nói đến đây, chú Lâm xoa xoa khóe mắt, “Mấy năm nay mẹ vợ lo tôi gà trống nuôi con không xuể cho nên bà vẫn luôn giữ thằng bé ở bên mình, hiện tại thằng bé đã lớn, mẹ vợ nói chung quy thằng bé ở cạnh bố vẫn tốt hơn nên mới bảo tôi đem thằng bé về nuôi. Thế nhưng tôi thật sự không có kinh nghiệm chăm con nít, thằng bé quá nhỏ tôi vừa thương vừa lo, sợ mình không chăm sóc tốt cho nó. Vì vậy, hôm nay tôi mặt dày mày dạn đến đây là muốn nhờ Nhu Ngọc, nếu có thời gian rảnh mong cô chỉ cho tôi cách nuôi nấng trẻ con cũng như cách để thằng bé cởi mở hơn có thể kết bạn với những đứa trẻ khác.”
Nhu Ngọc là tên của mẹ Triệu, bậc cha chú nhà họ Lâm và nhà họ Triệu vốn đã có giao tình từ trước, lại còn ở đối diện nhau.
Mẹ Triệu đi tới, nắm lấy tay cậu bé: “Nói cho cô biết nào, con tên là gì?”
Đứa nhỏ run rẩy trả lời: “Lâm… Lâm Hải.”
Mẹ Triệu xoa đầu Lâm Hải rồi nói với chú Lâm: “Nếu anh không chê vậy thì hãy để tôi làm mẹ nuôi của thằng bé, tôi sẽ coi thằng bé như con ruột của mình.”
Chú Lâm vô cùng biết ơn.
Triệu Hựu Sinh ngồi xổm trên sô pha gặm dưa hấu, híp mắt nhìn một cái, trong lòng thầm nghĩ: Sợ hãi rụt rè không giống chú Lâm chút nào, chắc là được chú ấy nhận về nuôi nhỉ?
Triệu Hựu Sinh chẳng thèm đoái hoài tới đứa em trai này, hắn vẫn như mọi khi dắt theo một đám đàn em cùng nhau chơi đùa trong sân. 
Đột nhiên có một cậu đàn em chạy tới nói nhỏ bên tai hắn: “Đại ca, em phát hiện ở đằng sau cây hòe có một thằng nhãi con đang nhìn trộm chúng ta!”
Như thể biết rằng bản thân bị phát hiện, Lâm Hải vội vàng rụt cổ lại, đến khi trông thấy Triệu Hựu Sinh bước về phía mình đang trốn, hắn nhận ra mình đã bị phát hiện, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy. Song, mới vừa chạy được vài bước là đã bị tóm gọn.
Triệu Hựu Sinh cộc cằn lên tiếng: “Mày chạy đi đâu? Nhìn trộm cái gì? Chẳng phải muốn chơi cùng bọn tao sao? Được thôi, mày lạy tao vài cái rồi gọi tao một tiếng đại ca, lúc đó bọn tao sẽ chơi cùng với mày.”
Hai mắt Lâm Hải đỏ hoe, lắc đầu nói: “Cậu thả ra.”
Triệu Hựu Sinh nhăn mặt dòm hắn: “Không thả đấy, không thả đấy, một đứa không có mẹ còn dám đến giành mẹ với tao, ngày hôm nay nếu mày không quỳ xuống gọi tao một tiếng đại ca thì tao sẽ không thả mày ra đâu.”
“Nếu không buông ra cậu sẽ phải hối hận đó!” Nghe Triệu Hựu Sinh nói hắn không có mẹ, Lâm Hải nhịn không được siết chặt nấm đấm, giọng điệu cũng to rõ hơn nhiều, “Tôi có mẹ, mẹ tôi vẫn luôn ở trên trời cao nhìn tôi!”
Triệu Hựu Sinh khịt mũi: “Mẹ mày chết rồi, nhìn cái quần què!”
Lâm Hải xoay người nện một quyền vào mặt Triệu Hựu Sinh.
Triệu Hựu Sinh bị đánh ngẩn người một lúc, hắn cảm thấy bản thân mình đang phải chịu sự sỉ nhục to lớn, hắn gào to vung tay đánh Lâm Hải, sau đó bị Lâm Hải đấm lại hai đấm.
Lâm Hải nhìn Triệu Hựu Sinh đang nằm trên mặt đất, hắn nói: “Bố mẹ cậu đối xử với tôi tốt lắm vậy nên tôi chỉ đánh cậu vài cái, cậu chớ có khiêu khích tôi, còn dám tiếp tục khiêu khích thì tôi sẽ không nể mặt nữa đâu!”
Triệu Hựu Sinh: “…” Đậu má những lời khi đó của Lâm Hải giống y xì cái gọi là nể mặt của hắn bây giờ.
Bầu trời trong khu tập thể quân đội đã có sự thay đổi, đại ca không còn là Triệu Hựu Sinh nữa mà là Lâm Hải.
Những ngày sau đó, Triệu Hưu Sinh vẫn luôn khiêu chiến nhưng lần nào cũng bị Lâm Hải đánh cho tơi tả.
Đáng ghét nhất là mỗi lần mách với người lớn mà chẳng có ai tin một Lâm Hải thoạt nhìn mềm yếu lại có thể đánh thắng một Triệu Hựu Sinh đô con lực lưỡng.
Dần dần, nhuệ khí của Triệu Hựu Sinh đều bị Lâm Hải đánh bay.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, Lâm Hải mới nói cho Triệu Hựu Sinh biết sở dĩ khi còn nhỏ bản thân dễ dàng bị hắn đánh bại là vì nhà ông ngoại hắn có mở một phòng tập võ, ông ngoại muốn hắn khỏe mạnh nên mới truyền dạy võ công cho hắn.
Nói đến đó, Lâm Hải vỗ đầu Triệu Hựu Sinh, lúc này hắn đã cao hơn Triệu Hựu Sinh nửa cái đầu: “Đánh nhau không chỉ dựa vào sức mạnh, thuở bé sức lực tôi không đủ thế nên ông ngoại mới chỉ cho tôi rất nhiều kỹ xảo, chẳng hạn như tập kích bất ngờ, ví dụ như thừa thắng xông lên.”
Triệu Hựu Sinh: “Ha ha…”
Sau này khi đã lớn hơn chút nữa, Triệu Hựu Sinh rốt cuộc cũng hiểu thuở bé mình ấu trĩ ra sao, hắn sớm đã cùng Lâm Hải nở nụ cười xua tan thù hận, trở thành bạn bè thân thiết.
Lâm Hải cái gì cũng tốt duy chỉ có một điều đó là hắn luôn có thái độ thù địch mãnh liệt với những thứ hoặc những người mà Triệu Hựu Sinh cảm thấy có hứng thú.
Vận đào hoa thời cấp ba của Triệu Hựu Sinh đều bị Lâm Hải dùng mọi thủ đoạn đuổi đi.
Triệu Hựu Sinh nghĩ đây là người anh em tốt nhất của mình huống chi bản thân mình còn nhỏ nên mới không so đo với hắn.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cả hai cùng nhau nhập ngũ.
Bên trong quân đội toàn là một lũ đực rựa, Lâm Hải mới thoáng yên tâm được một chút. 
Song, ai mà ngờ vài năm sau, Triệu Hựu Sinh lại thức tỉnh xu hướng tính dục của mình ngay tại quân doanh tràn ngập hoóc môn nam này. Hắn phát hiện mình chẳng hề có hứng thú với những người phụ nữ trong mấy đoạn phim người lớn, chân chính có thể khiến cái thứ ấy của hắn cứng như đá chỉ có thể là những cậu trai nhỏ nhắn thanh tú.
Sự việc này được Lâm Hải vô tình phát hiện khi Triệu Hựu Sinh đang thủ dâm với tấm áp phích cởi trần của một nam diễn viên mới nổi. 
Ngay từ khi còn học cấp hai, hắn sớm đã biết thứ tình cảm khác thường mà mình dành cho Triệu Hựu Sinh, hắn vẫn luôn ở bên canh chừng Triệu Hựu Sinh cũng như chẳng dám thổ lộ vì sợ đánh mất tình anh em quý giá này. Mà nay, khi đã phát hiện Triệu Hựu Sinh thích đàn ông, hắn vừa vui lại vừa buồn.
Vui là vì bản thân có hi vọng, buồn là vì bức ảnh mà Triệu Hựu Sinh chọn để thủ dâm không phải là hắn.
Lâm Hải tự nhủ với chính mình, giờ chưa phải lúc, chưa phải lúc, chờ một chút nữa, chút nữa thôi.
Một lần chờ là chờ cả nửa năm, liên đội của bọn họ nhận được nhiệm vụ huấn luyện quốc phòng cho tân sinh viên trường đại học X.
Lâm Hải đã suy nghĩ kĩ rồi, sau khi kết thúc khóa quốc phòng hắn sẽ nói rõ tâm tư của mình sau đó trở về nhà công khai cho bố mẹ nuôi biết.
Thế nhưng, tính tới tính lui mà người tính lại không bằng trời tính, Lâm Hải phát hiện Triệu Hựu Sinh để ý một cậu bé.
Đáng giận nhất chính là sau đợt huấn luyện này, Triệu Hựu Sinh đã xin nghỉ hai ngày, hắn dẫn cậu bé ấy tham quan một vòng thành phố, Lâm Hải một mực lái xe lẳng lặng theo sát bọn họ.
Trong lúc hai người dùng bữa, Lâm Hải trông thấy Triệu Hựu Sinh dè dặt muốn nắm tay cậu bé ấy nhưng lại bị hất ra, hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lái xe chạy về quân khu.
Lâm Hải đi tìm đại đội trưởng.
“Chú Tống, cháu muốn lợi dụng chức quyền của chú làm việc riêng gây rối loạn kỷ cương một chút.”
Nghe xong lời thỉnh cầu của hắn, đại đội trưởng Tống cười ha ha: “Chú đã sớm nhìn ra, thằng nhóc nhà cậu thích người ta chứ gì? Thích thì phải nói, hiện tại thấy người ta ở cùng người khác nên khó chịu phải không? Cháu và Sinh hiểu rõ lẫn nhau, gia cảnh cũng xứng, chú cùng lão Triệu làm bạn đã mấy chục năm thế nên chú vẫn luôn hi vọng Sinh có thể tìm được một người đáng tin cậy. Lão ma đầu như chú cả đời tận trung với nước tuyệt đối không vì việc tư gây rối loạn kỷ cương nhưng thân là bậc trưởng bối, chú vẫn có thể làm một số điều cho đám hậu bối các cháu.”
Triệu Hựu Sinh dẫn Nấm Lùn đi mua sắm cả một ngày, mua được một đống đồ vật này nọ, lúc đưa Nấm Lùn trở về nhà, hắn thầm nghĩ nhân dịp này gặp mặt bố mẹ cũng không tồi, trước tiên cứ để lại ấn tượng tốt cái đã. Kết quả lại đột nhiên nhận được cuộc gọi từ quân khu nói rằng có nhiệm vụ khẩn cấp.
Triệu Hựu Sinh không thể không trở về, trước khi rời đi hắn có hứa với Nấm Lùn là nhất định sẽ đến thăm bố mẹ cậu trong thời gian sớm nhất. 
Tuy nhiên, lúc này Triệu Hựu Sinh chẳng hề hay biết, một khi đã đi thì sẽ không bao giờ có thể đến được nữa.
KẾT THÚC
EDITOR: Chúc mọi người một đêm Trung Thu vui vẻ, còn tui giãn cách chỉ có thể nằm nhà thôi quý vị, buồn não nề. T_T
Kết thúc chương trình đài truyền hình đến đây là hết, từ đây tới khi có hứng editor mới phát sóng những bộ tiếp theo. =]]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.