Đêm lễ trao giải qua đi, cuộc sống của Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly lại nhấc lên không ít bọt nước.
Tin tức về hai người, mỗi ngày lên Weibo đều có thể thấy.
Nhưng sau khi trao giải, Nguyễn Nhuyễn liền trở về đoàn phim, cũng không quản chuyện trêи mạng, mà Lục Ly, cũng vội vàng làm công việc của mình.
Bất tri bất giác, nửa năm liền trôi qua.
Nguyễn Nhuyễn mới vừa quay xong một bộ phim trong tay, đúng lúc đến cuối tháng năm.
Cô không nhận phim mới, bắt đầu xuống tay chuẩn bị mọi thứ cho lễ tốt nghiệp.
“A, thời gian trôi qua thật là nhanh.”
Thẩm Tích cũng tán đồng: “Rất nhanh, chớp mắt cái chị cũng đã dẫn dắt em được hơn nửa năm rồi.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cong cong mắt cười: “Đúng vậy.” Cô cũng đã trở lại một năm, một năm này, giống như nằm mơ vậy, rất nhiều chuyện chưa bao giờ dự liệu qua lại đột nhiên xảy ra trêи người mình.
Cho tới bây giờ, đôi khi, Nguyễn Nhuyễn còn luôn có cảm giác đoạn thời gian mình làm mèo kia, như một giấc mộng rất dài rất dài.
Nhưng sau khi tỉnh lại, lại xem phim mình đóng, cô biết, đó không phải là một giấc mơ.
Đó là một chuyện thật sự đã xảy ra.
Thẩm Tích ngước mắt nhìn cô: “Đưa em về nhà nhé?”
“Ừm ừm, Lục Ly còn ở đoàn phim, em về nhà trước.”
Đây chắc là bộ đầu tiên cô không có suất diễn quay cùng Lục Ly, chủ yếu là hai người không đi cùng nhau, huống chi Nguyễn Nhuyễn cũng không có khả năng bộ phim nào cũng sẽ cùng diễn với Lục Ly.
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805700/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.