Nguyễn Nhuyễn được khen quen, cũng không biết nên tỏ vẻ cao hứng hay là không cao hứng.
Cô quay đầu nhìn về phía nhϊế͙p͙ ảnh gia đang run run tay, nói: “Anh cười cái gì?”
Chỉ một xưng hô thôi mà, cười vui như vậy sao????
Nhϊế͙p͙ ảnh gia yên lặng lui về sau hai bước.
Nguyễn Nhuyễn trừng mắt một cái, nhìn về hai người nói: “Đi vào trước đi, Lục Ly nói đợi một lát anh ấy sẽ gửi danh sách mua đồ vào trong di động em.”
“Được, vào đi thôi.”
“Đúng rồi, thời gian thu hình chúng ta ở chỗ này có phải sửa lại không?”
Lý Thiến gật gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Em không biết?”
“Không biết.”
Lý Thiến có chút hâm mộ cô: “Lục Ly cái gì cũng đều giải quyết cả phải không?”
“Ừm.”
Nguyễn Nhuyễn có chút ngượng ngùng cười cười nói: “Chủ yếu là do em nhanh quên.”
Trình Y vỗ vỗ vai Nguyễn Nhuyễn, nhấp môi nói: “Đừng nói nữa, tôi biết nam thần rất tri kỷ.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Không còn lời gì để nói, hình như Trình Y nói rất đúng rồi.
Ba người đi vào siêu thị, siêu thị không phải rất lớn, nhưng đây là siêu thị gần nơi các cô ở nhất, khá dễ tìm.
Đi dạo một hồi, Nguyễn Nhuyễn liền nhận được danh sách Lục Ly gửi cho mình.
Cô thương nghị với hai người còn lại một chút, mỗi người một xe, đi lấy đồ, nói như vậy, sẽ tương đối nhanh chóng.
Ba người phân công hợp tác sẽ nhanh hơn nếu ba người ghé vào nhau thảo luận.
Nguyễn Nhuyễn phụ trách mua rau dưa, cái này cô vẫn biết.
Cho nên rất nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805693/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.