Di động vẫn luôn rung, qua năm phút sau mới ngừng lại được.
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn di động, liếc Lục Ly một cái,nhịn không được nói: “Anh cũng quá đáng với Cố Y thật nhỉ?”
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày: “Anh không qua đáng với cô ấy mà cô ấy quá đáng với em đấy.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Không giải thích được cảm thấy những lời này của Lục Ly nói rất chính xác.
Cô thành thật gật gật đầu: “Đúng, anh nói rất đúng.”
Lục Ly: “……” Che miệng cười khẽ, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, an ủi: “Đừng để ý Cố Y, cô ấy luôn dạy hư em.”
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt: “Thật ra cũng có gì đâu.” Cô vẫn luôn muốn nói hai ba câu vì Cố Y, dạy hư mình thì không phải, nhưng có chút tục, chắc bởi vì là biên kịch nhỉ?
Cô đoán vậy.
Lục Ly cười nhẹ ừ một tiếng: “Được được, nhưng em cũng có thể thâm giao với cô ấy.”
Nguyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc nhìn anh: “Là sao?”
Lục Ly nhẹ ừ, ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: “Trong tay Cố Y có mấy kịch bản viết không tồi, đương nhiên đây không phải chính yếu, chủ yếu là bởi vì người không có tâm cơ gì, tiểu bạch thỏ như em, cũng chỉ có thể kết giao với người trực tiếp như Cố Y.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, không biết vì sao, Cố Y cùng Lục Ly luôn kêu cô là tiểu bạch thỏ.
“Em tiểu bạch thỏ ở đâu chứ?”
Lục Ly cười: “Nơi nào cũng vậy.” Nói, Lục Ly đè nặng thân mình, tới gần Nguyễn Nhuyễn, đánh giá nơi nào đó trước ngực cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805669/chuong-77-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.