Trong phòng an tĩnh, ánh sáng trong đáy mắt hai người lưu động.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Nhuyễn lúc này không biết nên phản ứng như thế nào, cô cũng không quá rõ, những lời này của Lục Ly là có ý gì.
Trầm mặc hồi lâu, ngước mắt nhìn anh, không biết vì sao lại biến thành như bây giờ.
Cô suy nghĩ một chút, lắp bắp nói: “Lục lão sư… Anh bây giờ có ý gì vậy?”
Thật ra, đáy lòng có một ý niệm, nhưng Nguyễn Nhuyễn, lại sợ mình suy nghĩ nhiều, cho nên cũng không dám xác định.
Nguyễn Nhuyễn thật ra là một cô gái không có gì để tự tin, tuy rằng nhìn qua vẫn luôn rất hoạt bát rộng rãi, nhưng trêи chuyện của Lục Ly, cô cũng không có bao nhiêu tự tin.
Lúc này sau khi hỏi xong, chỉ im lặng nhìn Lục Ly, chờ anh trả lời.
Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe môi, lại gần cô một chút, đè thấp giọng nói: “Ý mà em đang nghĩ đấy.”
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn anh: “Em đang nghĩ gì, Lục lão sư biết không?”
Lục Ly nhẹ ừ, nhéo nhéo chóp mũi cô, cúi đầu nhìn cô: “Có phải muốn hôn anh không?”
Nguyễn Nhuyễn nhấp môi, sau đó chớp chớp mắt, đắm chìm bên trong đôi mắt Lục Ly, không tự giác liền nói ra lời nói thật: “…… Một chút.”
Lục Ly cười khẽ, ôm Nguyễn Nhuyễn lên: “Thích anh?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn không nói lời nào, không trả lời.
Cô cảm thấy mình quá ngốc, kiên quyết không trả lời.
Lục Ly cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Ừ, anh thích em.”
Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805659/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.