Lời nói của Cố Y vang lên trong phòng học an tĩnh, ở trong phòng học lớn, còn có tiếng vọng trở lại.
Câu nói kia được lặp đi lặp lại.
Đầu ngón tay cầm kịch bản của Lâm Thanh hơi dùng sức nắm chặt, thần sắc không rõ.
Nguyễn Nhuyễn nhìn, cảm thấy có một chút xíu khó chịu.
Sau một hồi, cô An mới hoàn hồn lại, nhìn về phía Cố Y nói: “Xin lỗi, người học sinh này bây giờ không có ở đây.”
“Vậy thì ở đâu vậy? Chúng tôi có thể chờ.”
Lục Ly ở một bên khẽ cau mày, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười trên màn hình hồi lâu, mới ho nhẹ một tiếng nói: “Không có việc gì, chúng ta tiếp tục nhìn xem.”
Cô An gật đầu, nói: “Cô đi ra ngoài trước có chút việc, đợi lát nữa lại đây.”
“Được.”
Cô An đi rồi, Cố Y nhíu mày nhìn về phía Lục Ly: “Vì sao không cho tôi nói, rõ ràng học sinh này rất thích hợp không phải sao?”
Lục Ly khó khi nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Học sinh này hiện tại bây giờ đang nằm trong bệnh viện, đã xảy ra chuyện.”
“A?” Cố Y trong nháy mắt ngơ ngẩn: “Như vậy sao, xin lỗi.”
Lục Ly không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xem tiếp.
Cố Y ở một bên tiếp tục xem, không nhịn được nói: “Thật là đáng tiếc, lúc nào có thể tỉnh lại?”
“Không biết.”
“Nếu không chúng ta đi xem học sinh này một chút?”
Nghe vậy, Lục Ly hơi giật mình, mãi một lúc sau, cũng không lên tiếng.
Không biết tại sao, anh cảm thấy có chút khó chịu, khó chịu nói không nên lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805631/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.