Xuân ý dạt dào, cỏ xanh mơn mởn.
Ánh mặt trời dồi dào, chiếu vào trên người ấm áp.
Bởi vì Lục Ly lái xe, Nguyễn Nhuyễn đơn độc bị đặt ngồi ở phía sau, cho dù là như vậy, Nguyễn Nhuyễn cũng cảm thấy thông suốt, đưa móng vuốt đặt lên trên cửa xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài vụt qua.
Đáy mắt tràn đầy vui sướng.
Lục Ly thỉnh thoảng nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười nhẹ ra tiếng.
“Nhuyễn Nhuyễn mày hôm nay hưng phấn như vậy sao?”
“Meo.” Nguyễn Nhuyễn kêu, từ trên cửa sổ xuống, từ trên ghế bò tới Lục Ly.
Có chút khó khăn. Cô thử muốn leo lên, nhưng bên cạnh không có thứ gì có thể giúp cô bám lấy.
“Bịch.” Nguyễn Nhuyễn từ trong không trung té xuống, cũng may trong xe Lục Ly đều trải thảm dày, cho dù bị quăng ngã trên xe, cũng không có vết thương gì.
Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đuôi, muốn phủi bụi trên người.
Từ trong xe leo lên, lại lần nữa leo lên trên hàng ghế phía sau, ngửa đầu nhìn ghế lái.
Cô muốn nhảy một cái, nhảy lên trên, nói như vậy, hình như có thể vươn móng vuốt, cào cào của Lục Ly.
Nguyễn Nhuyễn đối với lần này, rất có hứng thú.
Tóc của nam thần Lục Ly, không phải ai cũng có thể chạm.
Cô trầm tư một chút, chuẩn bị tinh thần, sau đó quyết định, trực tiếp nhảy lên.
Thất bại lần nữa.
Lục Ly nhìn qua kính chiếu hậu, nhíu nhíu mày nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng lộn xộn, sắp tới rồi.”
Nguyễn Nhuyễn không nói, hướng Lục Ly kêu một tiếng.
“Meo.”
Cô vẫn muốn thử một lần.
Lục Ly nhìn, dứt khoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805616/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.