Editor: Tiện Thần
Bây giờ đã bị mắng là lưu manh, vậy về sau phải làm sao? Ai đó đang nghĩ chuyện “về sau” ôm chiếc gối vừa mới nện trên người anh, làm bộ đáng thương nói thầm một câu “đồ lưu manh”.
...
Diệp Tu Bạch bước nhanh chân hơn. Ở chỗ này tưởng tượng gì đó còn không bằng chạy nhanh đi tắm nước lạnh bình tĩnh một chút.
*
Đêm nay, Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch ngủ đều rất ngon. Chỉ là chờ đến sáng hôm sau, mặc kệ là Diệp Tu Bạch hay Diệp Sơ Dương, đều nhận được một cuộc điện thoại.
Diệp Tu Bạch là Mộ Tấn Hoa gọi tới, người kia tiếng nói trầm thấp, mang theo vài phần nóng nảy không thường thấy, “Tam Gia, đã xảy ra chuyện.”
Cùng lúc đó, Diệp Sơ Dương cũng nhận điện thoại được đến từ Đoạn Kiệt.
Đoạn Kiệt cả người tựa hồ có vẻ vô cùng khiếp sợ cùng hoang mang, chờ sau khi Diệp Sơ Dương nghe máy, lập tức mở miệng nói, “Cửu, Cửu Thiếu! Cậu, cậu cùng Tam Gia là một đôi?!”
Diệp Sơ Dương: “……”
Diệp Sơ Dương chưa từng thấy Đoạn Kiệt nói lắp bao giờ. Thời điểm còn đang nghe mấy chữ phía trước, Diệp Sơ Dương còn đang suy nghĩ tên này rốt cuộc là làm sao vậy. Nhưng hiện tại nghe xong câu hoàn chỉnh, Diệp Sơ Dương nháy mắt hiểu rõ.
Cô trầm mặc chớp mắt, giọng nói cùng bộ dáng đều bình tĩnh dị thường, “Làm sao vậy?”
Đoạn Kiệt nghe được Cửu Thiếu nhà mình vô cùng bình tĩnh nói ra câu ‘Làm sao vậy?’ thực sự là cả người muốn nổ tung rồi! Còn ‘Làm sao vậy’?!
Mẹ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1377073/chuong-1205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.