Edit: Tử Đằng
“Tôi đi gọi điện cho mẹ tôi, dù sao thì mẹ tôi cũng quen rồi. Còn cậu, chúc cậu may mắn.”
Sau khi từ trên ghế đứng lên, Ôn Phi Vũ vẻ mặt đồng tình, vỗ vỗ bả vai Diệp Sơ Dương sau đó liền đi gọi điện thoại.
Diệp Sơ Dương: “.........”
Thiếu nên đứng trầm tư tại chỗ hai giây, cuối cùng cũng chỉ có thể không thể nề hà đi ra ngoài cửa gọi điện thoại.
Kết quả, điện thoại vừa mới kết nối, liền truyền đến tiếng nói không có nửa điểm cảm xúc của Diệp Tu Bạch, “Tôi lập tức đến.”
Diệp Sơ Dương: “...... hả? Chú đến chỗ nào chứ? Cháu không ở quán bar, mà là cục cảnh sát.”
“Tôi biết.” Diệp Tu Bạch sau khi nói xong hai chữ này, liền không chút do dự cúp điện thoại.
Đột nhiên nghe được âm thanh tút tút tút, còn không kịp định hình xem chút nữa sẽ nói cái gì để chú út nhà vơi bớt lửa giận, Diệp Sơ Dương tức khắc lệ rơi đầy mặt.
Chú út nhà cô thật sự là tức điên rồi.
Khi Ôn Phi Vũ không hề áp lực tâm lý nói chuyện điện thoại xong đi tới, nhìn thấy bạn tốt nhà mình đang nghiêng nghiêng dựa vào tường, một tay cầm di động, một góc 45 độ đau thương nhìn trần nhà.
Ôn Phi Vũ: “..............” Không phải chứ, tình huống này là gì đây?
Ôn Phi Vũ chớp chớp mắt đang muốn nói câu gì, kết quả giây tiếp theo trơ mắt nhìn cánh cửa cục cảnh sát bị mở ra. Diệp Tu Bạch vẫn như ngày thường, áo sơ mi trắng quần tây đen, mặt mày lãnh đạm phảng phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1377035/chuong-1167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.